Thời đại này bình nước quân dụng hiệu quả giữ ấm không tốt bằng thời sau, nhưng mà vẫn có thể giữ ấm.
Hàn Giản là nam chính của kiếp đầu tiên, đương nhiên có năng lực quan sát, từ lúc vừa rồi Vu Tiếu nhắc đến trợ cấp của quân đội, lần này lại lấy ra bình nước quân dụng, anh ta đoán cha của Vu Tiếu chắc là người của quân đội. Vì sao không đoán trưởng bối khác của Vu Tiếu, bởi vì dưới tình huống bình thường thì chỉ có con cháu, bố mẹ, bạn đời hoặc là em trai, em gái chưa trưởng thành của quân nhân mới có thể được làm người thân của quân nhân được quân đội chăm sóc. Mà với tuổi tác của Vu Tiếu, nếu như anh trai ở trong quân đội, vậy thì tiền trợ cấp sẽ do bố mẹ của bọn họ hoặc là vợ của anh trai nhận, vì vậy Hàn Giản mới đoán cha của Vu Tiếu ở trong quân đội.
Nghĩ đến Vu Tiếu là con gái của quân nhân, ấn tượng của Hàn Giản về Vu Tiếu tốt hơn mấy phần. Một là anh ta vốn đã kính trọng quân nhân, quân nhân bảo vệ lãnh thổ quốc gia, anh ta có sự tôn trọng từ sâu trong lòng dành cho quân nhân. Hai là cha anh ta cũng là quân nhân.
Hệ thống nguyên chủ: Đạt được 2 điểm thiện cảm của Hàn Giản.
Vu Tiếu vừa mới lấy nước xong nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống nguyên chủ, bàn tay đang vặn nắp khựng lại, sau đó làm như không có việc gì tiếp tục vặn chặt nắp chai: “Nguyên chủ, sao tôi lại nhận được điểm thiện cảm của Hàn Giản?”
Hệ thống nguyên chủ: “Tôi không biết, tôi chỉ biết giữa người thân với nhau điểm thiện cảm sẽ có tình thân bổ trợ, những điểm thiện cảm khác đến từ đâu tôi không tra được.”
Vu Tiếu nghe vậy cũng không nói gì nữa. Nhưng mà: “Nguyên chủ, gặp được Châu Mật Hồng có phải cô rất vui không?”
Hệ thống nguyên chủ: “Ừ, rất vui.”
Vu Tiếu nghe được sự vui mừng từ trong giọng nói của cô ấy, chỉ là cô ấy thật thà quen rồi, sự vui mừng cũng tương đối hướng nội.
Trở về toa số hai, Châu Mật Hồng nhìn thấy Vu Tiếu đến liền vội vàng đứng dậy: “Tiếu Tiếu, cậu mua gì vậy?” Cô ấy vừa nói vừa đặt sọt trên bàn xuống dưới đất.
Vu Tiếu nói: “Mua hai hộp cơm, một món thịt băm xào đậu phụ.”Đồ ăn cô mua về đặt lên trên bàn, sau đó lấy một cái cốc tráng men từ trong sọt ra, cốc tráng men cũng mua từ trong cửa hàng hệ thống, tiêu mất 30 điểm thiện cảm. Hết cách, những thứ đồ dùng cần thiết này không thể thiếu.
Nước nóng vừa rót vào trong bình nước quân dụng rất nóng, vì vậy phải đổ ra cốc sứ tráng men để cho nguội.
Châu Mật Hồng thấy chỉ có một món ăn, không nhịn được nói: “Sao cậu không mua thêm một món?” Lời này của cô ấy cũng không có ý gì khác, chỉ đơn giản là cô ấy cảm thấy hai người ăn một món không đủ, Vu Tiếu hiểu cô ấy mới biết ý của cô ấy. Nhưng không thể không nói, trí thông minh của Châu Mật Hồng không hề tăng lên nhờ sống lại, lời như vậy nếu để người khác nghe chắc chắn sẽ hiểu lầm. Đương nhiên, Châu Mật Hồng cũng không nghĩ đến việc phải giải thích, bởi vì trong đầu cô ấy không có khái niệm này.
Vu Tiếu cúi người xuống lấy mấy cái hộp trong sọt ra: “Đây là đồ mình mang đến từ nhà, sáng nay bà nội mình làm cho mình, vẫn còn nóng, chúng ta ăn hết trước, tránh để lâu sẽ hỏng.”
Châu Mật Hồng mặc dù sống lại đã trên đường xuống nông thôn, đồ đạc và tiền rất đầy đủ, nhưng dù sao cũng đã sống chín năm dưới nông thôn, cho dù bản chất cô ấy có không tiết kiệm đến mức nào thì cũng sẽ bất giác mà quý trọng lương thực.