Một tiếng rưỡi sau, khoảng tám giờ rưỡi, xe bò đến trước cửa huyện lị, sau đó bác cả Vu và Vu Tiếu xuống xe bò, còn phải đi bộ đến bến tàu hỏa nữa.
Ngoài cửa bến tàu hỏa, có người giơ cao tấm gỗ, trên tấm gỗ có viết: Hội thanh niên trí thức. Xung quanh có mấy người vây quanh, mọi người đều vác đồ, bên cạnh còn có không ít hành lý. Vào tháng mười một ngày mưa tương đối nhiều thì may hôm nay thời tiết tốt, nếu không hành lý bị ướt sẽ rất phiền phức.
Bác cả Vu và Vu Tiếu đến bên cạnh đám người đó, Vu Tiếu nói với người cầm bảng: “Đồng chí, chào anh, tôi là thanh niên trí thức xuống nông thôn.”
Đồng chí đó là nhân viên của hội thanh niên trí thức, anh ta gật đầu: “Sang bên cạnh đợi đi, chín giờ đúng xuất phát.”
Vu Tiếu đáp một tiếng rồi sang bên cạnh đợi, cô nói với bác cả Vu: “Bác cả, bác về trước đi, đi làm quan trọng hơn.”
Bác cả Vu nói: “Không được, đợi cháu lên tàu hỏa rồi ta về, hành lý to như vậy cháu không mang lên tàu hỏa được.”
Vu Tiếu nghĩ cũng phải.
Các thanh niên trí thức bên cạnh ai đứng chỗ người đó, mọi người cũng không chào hỏi. Vu Tiếu có kí ức của nguyên chủ, biết trong số những người xuống nông thôn lần này, không có người đến cùng một nơi với cô, vì vậy cô cũng không chào hỏi, dù sao sau này cũng không phải cùng một chỗ.
Lúc sắp đến chín giờ, người của hội thanh niên trí thức bắt đầu điểm danh, điểm danh xong lại dặn dò: “Dương Lạc toa số tám, Trương Quốc Dân toa số năm…Vu Tiếu toa số hai…”
Thanh niên trí thức nhiều như vậy đều đến các nơi khác nhau để xây dựng nông thôn, vì vậy chỗ ngồi cũng khác nhau, đương nhiên, cũng có người đến cùng một nơi.
Lúc tàu hỏa đến, bác cả Vu mang theo hành lý, cùng Vu Tiếu lên toa số hai. Người huyện lị đi ra ngoài chọn ngồi tàu hỏa rất ít, lúc bọn họ lên tàu hỏa cũng không phải chen chúc, bác cả Vu và Vu Tiếu đi vào toa số hai.
Người trong toa số hai đương nhiên không ít, trong đó có một nữ sinh, từ khi tàu hỏa đến huyện X liền bắt đầu nhìn chằm chằm vào cửa toa. Đợi sau khi tàu hỏa dừng lại, cô ấy kích động đứng bật dậy, trong mắt có sự căng thẳng và nước mắt.
Nam sinh ngồi đối diện cô ấy thấy vậy không nhịn được cau mày nhìn cô ấy, ánh mắt phức tạp, giống như ghét bỏ lại mang theo vẻ ngại phiền phức. Tâm trạng của anh ta quả thực rất phức tạp, bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, từ khi bắt đầu hiểu chuyện, cô ấy đã bám lấy anh ta, lần này bởi vì anh ta mà cùng xuống nông thôn khiến anh ta cảm thấy rất bực bội. Hơn nữa bắt đầu từ hôm qua, cô ấy giống như biến thành một người khác, trước đây trong mắt chỉ toàn hình bóng anh ta, hôm qua lại không thèm để ý đến anh ta. Anh ta cũng chẳng cảm thấy sao cả, hơn nữa lại lo lắng cô chơi cái trò ngu ngốc là lạt mềm buộc chặt.
Ánh mắt của nữ sinh không dừng trên người anh ta, đương nhiên không chú ý đến vẻ mặt của anh ta, cô ấy vẫn luôn nhìn vào cửa toa. Đợi sau khi cô ấy nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, vành mắt cô ấy lập tức đỏ ửng. Là Tiếu Tiếu, kiếp trước mình liên lụy đến cô, kiếp này cô ấy nhất định phải bù đắp thật nhiều cho Tiếu Tiếu.
Nữ sinh này chính là Châu Mật Hồng vừa sống lại.
Châu Mật Hồng hôm qua sống lại, lúc đó đã ở trên tàu hỏa, qua một ngày tâm trạng kích động và chấn động đã bình tĩnh lại, trong một ngày tiếp theo điều cô mong đợi nhất chính là đợi được Vu Tiếu.