Sau khi bà nội Vu đi khỏi, không lâu sau liền gọi ông nội Vu, bác cả Vu và chú ba Vu đến. Bà cũng chẳng che giấu việc gì với chồng và con trai mình, bà trực tiếp nói hoàn cảnh mấy năm nay của cháu gái. Ông nội Vu càng nghe càng cau chặt mày, nhưng bác cả Vu và chú ba Vu nghe xong lại rất bình tĩnh.
Người thân đã chết rồi, với đứa cháu gái tám năm không gặp, bọn họ quả thực không có tình cảm gì. Nói khó nghe hơn chút thì đừng nói là cháu gái tám năm không gặp, cho dù là người thân tám năm không gặp thì còn có thể có bao nhiêu tình cảm chứ? Huống hồ là cháu gái?
Nhưng ông nội Vu và bà nội Vu lại khác, cha Vu là con trai ruột của bọn họ, trước nay con cái quên cha mẹ thì dễ chứ cha mẹ quên con cái thì rất khó.
Vì vậy trước nay có con cái bất hiếu nhưng lại rất ít có cha mẹ không yêu thương con mình.
Ông nội Vu giơ tay muốn hút thuốc, nhưng vừa mới ăn cơm nên tẩu thuốc không mang theo bên cạnh, ông chỉ đành hạ tay xuống: “Bà có ý định như thế nào?” Ông hỏi bà nội Vu.
Bà nội Vu liền nói chủ ý của Vu Tiếu ra: “...Ngoài trợ cấp hai năm là một trăm hai mươi đồng, và năm mươi đồng tiền thăm viếng ra, tôi cảm thấy nhà họ Trương cũng nên đền bù cho Tiếu Tiếu. Nhưng không cần tiền nữa, Tiếu Tiếu mang theo một trăm bảy mươi đồng đã rất nhiều rồi, đến nơi chỉ định, không bằng bảo nhà họ Trương đền bù cho con bé ít phiếu, phiếu lương thực, phiếu vải, phiếu thịt linh tinh,......”
Vu Tiếu động lòng, quả nhiên cô còn non lắm, lúc mới tỉnh lại ở bệnh viện, cô tức giận thay nguyên chủ nên muốn đòi một khoản thật lớn từ chỗ Dư Phương, nhưng dù sao cô cũng là người thời hiện đại, có nhiều chuyện vẫn dùng tư duy của người hiện đại để suy xét. Ở thời hiện đại có tiền có gì không thể mua chứ? Nhưng ở niên đại những năm sáu mươi, có tiền không mua được lương thực, không mua được vải, không mua được thịt.
Là do cô nghĩ quá đơn giản rồi.
Ông nội Vu gật đầu: “Vậy được, sáng sớm mai chúng ta cùng đi. Buổi tối Tiếu Tiếu ngủ ở đây, bà nó à, bà sắp xếp đi.”
Buổi tối Vu Tiếu ở lại nhà họ Vu, nhà họ Vu cũng có chỗ cho cô ngủ. Bây giờ nhà họ Vu chỉ còn một cô bé Vu Mạt Lị chưa lấy chồng, mới mười tuổi, ngủ một mình. Vốn cô bé ngủ với chị họ, sau đó hai người chị họ đi lấy chồng, căn phòng này chỉ còn lại mình cô bé ở. Sau khi biết hôm nay Vu Tiếu ngủ trong phòng mình, cô bé rất vui.
Tiểu cô nương chưa từng đến huyện lị, cô bé đang rất tò mò về người chị họ đến từ huyện lị này.
Vu Tiếu đến tay không, không hề mang theo quần áo để thay, thím ba Vu liền chọn một bộ của Mạt Lị cho cô. Cũng không phải quần áo gì mới, đều là quần áo đã vá lại, là quần áo trước đây con gái nhà bác cả cho Mạt Lị sau này lớn lên mặc. Người của niên đại này đều như vậy, anh trai mặc chật rồi để lại cho em trai, chị gái mặc chật rồi đểu lại cho em gái.
“Tiếu Tiếu à, đây đã là bộ quần áo tốt nhất rồi, cháu đừng chê nhé.” Thím ba Vu đưa quần áo cho Vu Tiếu, bà đã biết chuyện từ chỗ chú ba Vu. Kể ra thì trước đây cảm thấy cô bé này may mắn bao nhiêu thì bây giờ lại cảm thấy cô bé này đen đủi bấy nhiêu. Bị mẹ ruột của mình tính kế cho xuống nông thôn, đây chẳng phải là đen đủi à?