Chương 4

Trong khi ăn, cô cũng trợn tròn đôi mắt đen để nhìn cha và mẹ mình trong kiếp này. Mặc dù mẹ cô hơi đen một chút, làn da cũng thô ráp hơn một chút, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại xinh đẹp, cũng rất ưa nhìn, chắc chắn cô lớn lên cũng không xấu, nghĩ vậy Trình Thu bất giác mỉm cười.

"Quân ca, anh xem con gái đang cười này, thật đáng yêu." Tô Lan dùng ngón tay chọc chọc cằm Trình Thu, hôn lên khuôn mặt mềm mại của con gái, cảm thấy nụ cười của con gái mình thật sự rất đáng yêu.

Thì ra ở đây mình gọi là Trân Bảo, thật là một cái tên hay, Trình Thu, à bây giờ là Trân Bảo sau khi ăn no xong, không thể khống chế được bản năng của đứa nhỏ trước khi ngủ thì nghĩ

Hứa Kiến Quân nhìn vợ và con, nụ cười trên mặt không hề hạ xuống: "Đúng là như vậy! Con gái chúng ta không thích khóc, tính tình rất tốt"

Tô Lan: "Bây giờ mong ước của anh thành sự thật rồi nhé, tâm tâm niệm niệm áo bông nhỏ"

"Hắc hắc, ông trời hẳn là thấy sự vất vả của anh mới có thể giúp anh thực hiện mong ước, Lan muội em yên tâm, anh nhất định sẽ làm việc chăm chỉ hơn cho em với con không bị đói bụng." Hứa Kiến Quân ôm lấy Trân Bảo trong lòng vợ, còn không quên nói

"Chỉ cần gia đình chúng ta ở bên nhau, em đã vui lắm rồi, Quân ca, em thực sự hạnh phúc khi kết hôn với anh. "



Khi hai người đang lời ngon tiếng ngọt trong phòng, vài cái đầu củ cải xông vào: "Ba/chú/Nương/thẩm! Bọn con muốn xem em gái"

Hứa Kiến Quân suýt chút nữa ném đứa bé trong tay đi, vội vàng nói: "Suỵt, đừng đánh thức em gái dậy." Nhìn một hàng đầu củ cải này, nếu thật sự đánh thức con gái, Hứa Kiến Quân nhất định sẽ đánh đòn bọn nó.

"Không được ồn ào, chỉ im lặng xem thôi". Hứa Kiến Quân miễn cưỡng đem Trân Bảo đặt bên cạnh Tô Lan và nói: "Mỗi đứa xem một lần"

"Anh xem trước, anh lớn nhất". Đúng lúc này, Hứa Thanh Sơn anh cả của đám nhỏ đi lên trước xem em gái trong ánh mắt ghen tỵ của nhóm trẻ con, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại tròn trịa của Trân Bảo đang ngủ trên khang khoang, thật sự muốn véo một cái, nhưng đáng tiếc chú nhỏ ở bên cạnh nhìn, nó không có cơ hội nào cả

Sau khi liếc nhìn một lần lại một lần, đến khi những đứa trẻ khác thúc giục nhường đường để nhóm củ cải đằng sau tiến lên, thì cũng là lúc nhóm người làm việc bên ngoài trở lại, trong lúc nhất thời cả gian nhà náo nhiệt hẳn lên.

"Vợ Kiến Thiết, hôm nay con nấu cơm đi, mấy người khác đi lấy nước đổ đầy vại đi "Dương Xuân Hoa chỉ huy mấy người trong nhà bận rộn, tháng năm và tháng sáu là thời gian nhàn rỗi nông nghiệp, trời tối muộn, mọi nhà về nhà thì trời vẫn còn sáng, cho nên công việc trong nhà sẽ được làm khi mà công việc ngoài ruộng kết thúc, thời điểm bận rộn vụ mùa thì lúc nào rảnh sẽ tranh thủ làm.

Tô Lan đã sinh hai đứa con trai, việc ở cữ cảm giác thoải mái hơn vì cô cũng đã có kinh nghiệm rồi, hiện tại sinh Trân Bảo đều để bên cạnh cô chăm sóc, còn có mẹ chồng và chị em dâu giúp nấu ăn và giặt tã, chuyện này cũng không vất vả lắm.