Chương 21

Con dâu nhà họ Hứa nói: "Uhm, chị biết rồi"

Dương Xuân Hoa đem mì và cháo nấu xong lên nói:" Được rồi, mau gọi mọi người tới ăn cơm đi"

Hứa đội trưởng ăn canh mì nói: "Ngày mai mấy đứa con theo ba đi làm giường." Ông cũng nói với hai người thanh niên trí thức trong gia đình: "Giường ngày mai bên đại đội sẽ làm, nam thanh niên trí thức sẽ cùng đến làm với chúng tôi, nữ thì không cần"

Hứa đội trưởng ngẫm nghĩ một hồi, sau đó nói: "Còn mười ngày nữa mới gieo hạt mùa xuân, đây là sự kiện lớn trong đội, sẽ rất mệt mỏi, đến lúc đó, tôi sẽ sắp xếp công việc nửa ngày cho các cậu thích nghi trước, sau đó sẽ bổ sung ngày công sau, nhưng cậu phải nói trước, nếu làm nửa ngày cũng chỉ tính là 5 điểm thôi. Mọi người có thể thảo luận vấn đề này khi gặp nhau.

"Một điểm nữa là khẩu phần được cung cấp cho mọi người trong thời gian này được mượn từ các xã viên trước, mọi người sẽ trả lại cho đội khi tới lần phân lương thực tiếp theo. Thôn dân cũng không dễ dàng, mọi người thông cảm"

Hai thanh niên trí thức lộ ra vẻ ngượng ngùng, chỉ có thể đồng thanh đáp lại. Kỳ thực ban đầu họ nghĩ rằng trong 1 năm này sẽ ăn uống và ở trong nhà của các xã viên, không nghĩ tới họ sẽ phải trả lương thực, còn phải tự mình nấu ăn, cũng không biết những người khác sẽ phản ứng như thế nào, chắc là sẽ than vãn lắm đây.

Ngày hôm sau, hai thanh niên trí thức trước tiên đi tìm những thanh niên trí thức khác để nói cho họ những gì mà Hứa đội trưởng đã nói ngày hôm qua, quả nhiên, ngay khi nghe nói rằng họ phải làm việc ngoài đồng để kiếm công điểm đồng thời phải trả lại khẩu phẩn lương thực, mấy thanh niên trí thức nữ thì xanh mặt, những thanh niên trí thức nam cũng không khá hơn là bao, nhưng chung quy lại họ về nông thôn là để được cải tạo, cho dù cay đắng cũng phải nghiến răng và kiên trì, họ không thể để các lãnh đạo và gia đình họ thất vọng.

"Được rồi, nam sinh đi cùng với tôi đi, Hứa đội trưởng đang đợi chúng ta đi làm giường." Chung Thắng Lợi đứng dậy nói.

Một chàng trai trẻ đi đầu đáp ứng nói: "Được rồi, mọi thứ đều vì đảng và đất nước."

Trong đám thanh niên trí thức này, có tổng cộng sáu nam thanh niên, lúc này bọn họ đều đi theo Chung Thắng Lợi đi tìm Hứa đội trưởng.

"Đội trưởng, chúng tôi đã tới rồi"



Hứa đội trưởng nói: "Được rồi, chúng ta đừng lãng phí thời gian, bắt đầu làm việc thôi"Sở dĩ khiến cho Hứa đội trưởng gấp như vậy, vì tối hôm qua lão bà thì thầm bên tai ông cả đêm, ông hy vọng công việc nhanh chóng hoàn thành để đám thanh niên chí thức chuyển đi, nếu không ông sợ rằng mấy tiếp theo ông cũng sẽ không ngủ ngon.

Mười mấy người làm việc rất nhanh, giường trong nhà đã hoàn thành trong bốn ngày, tổng cộng năm cái, sau đó phân phát như thế nào là việc của những thanh niên trí thức.

Ngày hôm sau, những thanh niên trí thức đều chuyển từ nhà của các xã viên đến phòng của địa chủ cũ, có bốn phòng, một trong những phòng lớn nhất làm hai giường, còn lại mỗi phòng có 1 giường. Các trí thức nam nhường phòng 1 giường duy nhất cho các trí thức nữ, còn lại sẽ xem ai sẽ sống trong phòng 1 giường, ai sẽ sống trong phòng 2 giường.

Kết quả là Chung Thắng Lợi và Trần Gia Tề sống trong một căn phòng nhỏ, Chung Thắng Lợi nắm lấy vai Trần Gia Tề: "Không thể tưởng tượng được chúng ta lại chúng phòng, đúng là định mệnh"

Trần Gia Tề giả vờ chán ghét nói: "Ai có duyên với ngươi. "

Sau đó nữ thanh niên trí thức phụ trách lau đồ đạc, nam chí thanh chịu trách nhiệm dọn dẹp, sau khi dọn dẹp gần đến giờ ăn, mọi người thảo luận cách giải quyết vấn đề ăn uống.

Một trong một nam thanh niên trí thức đề nghị: "Nếu không chúng ta ăn chung thì sao? Tách ra thì lại phí cửi lửa?"

"Mỗi người đều ăn phân lượng bằng nhau sao?" Một nữ trí thức nhỏ giọng nói

Trần Gia Tề nói: "Tôi nghĩ là vậy, con trai ăn nhiều hơn con gái, nhưng mà con gái kiếm công điểm ít hơn con trai, nên nếu ăn chung thì phân lượng cũng sẽ ít hơn"

Tất cả mọi người im lặng một lát, không ai có thể quyết định, cuối cùng giơ tay bỏ phiếu, thiểu số đều nghe theo số đông, cuối cùng là bỏ phiếu để lương thực và ăn cùng nhau

"Bây giờ thảo luận xong, tôi sẽ bắt đầu nấu cơm trước, sau đó lần lượt đến những người tiếp sau" Chung Thắng Lợi nói rồi đứng dậy đi đến bếp lò, nếu không nấu ăn thì sẽ chết đói, kẻo bọn họ vì ai nấu ăn trước mà tranh cãi, đơn giản là anh đến trước, dù sao trước sau thì cũng sẽ tới lượt.