Lúc này Hứa Kiến Quân trong mắt đều là con gái của mình, nếu không phải mẹ hắn thúc giục con dâu thì anh ta cũng không muốn buông tay, Dương Xuân Hoa đưa năm xu và hai quả trứng đỏ đã chuẩn bị trên bếp cho bà đỡ, sau đó vội vàng đi ra ngoài: "Kiến Quân con chăm sóc vợ con đi, mẹ đi đưa cơm cho mọi người"
"Vâng con biết rồi ạ". Hứa Kiến Quân nắm tay người phụ nữ đang nằm trên giường và nói khẽ: "Lan muội, vất vả cho em rồi. Tên con gái em đặt đi, nếu không ba sẽ lấy tên hoa cỏ gì đấy, con chúng ta xinh đẹp, đáng yêu như vậy sao có thể có một cái tên thô tục chứ"
Tô Lan cũng không phản bác nói: "Vậy thì gọi là Vân Trân, Hứa Vân Trân, nhu danh là Trân Bảo." "
"Vân Trân rất tốt, con gái chính là báu vật của chúng ta, vợ em đúng là quá giỏi"
Sở dĩ Hứa Kiến Quân nói như vậy cũng có đạo lý, cha của Tô Lan là địa chủ ở tỉnh Lâm Châu trước khi giải phóng, mẹ cô ngày xưa cũng là một cô gái trẻ xuất thân từ một gia đình giàu có, cô không phải là người mù chữ, khi cô còn nhỏ cũng học trường tư vài năm.
Cha Tô Lan đã phân tán tài sản của gia đình mình để hỗ trợ tiền tuyến vào thời điểm đó, nhưng sau khi thành lập Hoa quốc, ông đã bị báo cáo vì bắt nạt nông dân. Kỳ thực chuyện này cũng có vướng mắc, mặc dù cha của Tô Lan là một địa chủ, nhưng ông là một địa chủ tốt, ông không tính kế để tăng thuế ruộng, mà đôi khi ông còn giúp đỡ những người nông dân thuê ruộng không có đủ ăn.
Nhưng vào thời điểm đó, sau chiến tranh, tiền bạc và lương thực là cần thiết để hỗ trợ xây dựng, việc báo cáo rất phổ biến ở nhiều nơi, ngay cả khi cha của Tô Lan đã dùng tiền để hỗ trợ tiền tuyến, nhưng chỉ cần là địa chủ, ông không thể trốn thoát. Trước khi xảy ra tai nạn, cha và mẹ của Tô Lan đã yêu cầu người giúp việc mang theo Tô Lan chạy trốn, từ đó đên bây giờ Tô Lan cũng chưa gặp lại cha mẹ mình.
Người hầu chạy trốn cùng Tô Lan đến thôn Định Châu ở tỉnh Lâm Châu, ở chỗ này định cư, vài năm sau kết hôn với tú tài trong thôn.
Gọi là lão tú tài nhưng thật ra mới chỉ 30 tuổi, bởi vì anh ta đã mải đọc sách nên kết hôn muộn, vì thế người trong thôn mới gọi như vậy
Lão tú tài đang học sơ trung thì chiến tranh nổ ra nên không thể , ban đầu gia đình dự định về quê để tránh tai họa, nhưng anh ta không nghĩ rằng cha và mẹ mình bất ngờ mất trên đường đi, vì vậy anh ta trở về thôn Định Châu một mình, anh ta chưa bao giờ làm việc đồng áng, vì vậy mở lớp dạy một vài đứa trẻ lấy một ít thức ăn để sống, may mắn cũng đủ đồ ăn nuôi bản thân.
Cô gái mang theo Tô Lan cũng chỉ mới mười bảy tuổi, nhưng vì cô ấy dẫn theo cả Tô Lan, nên không ai trong thôn muốn kết hôn cả, dù sao Tô Lan là một người không liên quan, không ai muốn lấy đồ ăn để nuôi người dưng cả
Cô gái cũng không muốn mang tiểu thư mình đi tới mọt đại gia đình nào đó chịu khổ, còn không bằng tìm một người đơn độc kết hôn, vì thể lão tú tài là lựa chọn thích hợp nhất.
Anh không cần lễ hỏi, tôi cũng không cần của hồi môn, mang theo ít hành lý hai người cô độc, cùng Tô Lan đầu củ cải nhỏ cùng nhau sống qua ngày. Khi còn nhỏ Tô Lan đã học trong tư thục, cộng thêm những năm sau học cũng với lão tú tài, cũng có thể biết một ít chữ, cũng coi như người có văn hóa.