Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 60: Tôi Cứu Vớt Cả Nhà Nhờ Miệng Quạ Đen

Chương 9: Chúng ta chính là cực phẩm. Chúng ta sợ ai? (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôn Tứ Phán nóng lòng muốn giải thích, càng hoảng sợ càng không biết phải nói gì. Cho dù cô ta có tiếp tục nói rằng mình không biết, cô ta cũng không cố ý làm vậy thì có lẽ không ai tin.

Tần Xảo Liên không nhịn được nói: “Việc giặt giũ không phải được giao cho vợ thằng tư sao? Vợ thằng ba cầm chậu gỗ ra ngoài làm gì?”

“Đúng vậy, chúng ta đều có thể làm chứng, mẹ chúng ta đã giao việc cho thím tư. Thím tư lại làm biếng ném việc qua cho thím ba, khiến cho nó té ngã. Dù gì cũng là giúp em làm việc vậy mà một chút quan tâm cũng không có, ngược lại còn châm chọc mỉa mai. Thím tư cũng thật là máu lạnh.” Sau khi những lời mà chị dâu cả nói, Triệu Tú Hương càng cảm thấy Lý Xuân Hạnh đã đi quá xa, lòng đầy căm phẫn nói.

Anh cả Lâm, Lâm Kiến Quốc và anh hai Lâm, Lâm Kiến Dân đều biết đức hạnh của Lão Tứ và vợ của hắn, trong lòng họ cũng đồng ý với lời của Triệu Tú Hương. Nhưng họ là đàn ông, mấy chuyện của phụ nữ nói, bọn họ không thể chen vào.

Anh ba Lâm, Lâm Kiến Thiết mở miệng không biết phải nói gì. Giữa lúc phụ nữ đang tranh cãi, lời nói của anh ấy sẽ trở nên nhỏ mọn và tầm thường như phụ nữ.

Trong lòng cảm thấy đây là chỉ là việc vô cùng nhỏ, không có gì đáng để tranh cãi.

Lâm Kiến Thiết là người trầm mặc ít nói nhất trong số các anh em của mình, có tiếng là người thành thật hàm hậu. Danh tiếng của anh ấy và Lâm Lão Tứ phải nói là khác một trời một vực.

Trong số các anh em của mình, anh ấy cũng là người có sức lực lớn nhất. Trong thời gian nhàn rỗi, anh ấy đều chấm công đầy đủ chứ đừng nói đến mùa canh tác bận rộn như bây giờ.

Cứ mỗi lần nhắc đến Lâm Lão Tam là không ai không giơ lên ngón cái khen ngợi. Anh ấy là một người chăm chỉ, chịu đóng góp sức, giỏi trong lĩnh vực trồng trọt, nói ít, miệng như cái hũ nút, có người đùa giỡn rằng nói anh ấy là con trâu vàng chịu thương chịu khó của nhà họ Lâm.

“Chị dâu cả, chị dâu hai thử hỏi chị dâu ba xem, em có đùn đẩy công việc cho chị ta hay không? Chị ta chủ động nói giúp em giặt quần áo. Cả nhà em lúc đó đều có mặt cả, có thể làm chứng cho em, Đông Chí nhà chị dâu ba cũng có mặt ở đó.” Lý Xuân Hạnh nhìn thấy ngón tay chỉ vào mình, không khỏi nghĩ đến về lời nói của con gái mình, không uổng công cô ấy yêu thương con bé, con bé đúng là có mắt nhìn. Không hổ danh là con gái cưng của cô ta mà, khá lắm!

Lâm Nam lập tức lên tiếng phụ họa, bố cậu nói rằng phải biết ai gần ai xa, ai đáng để thân, không thể để người ngoài bắt nạt nhà họ Lâm. Nhưng ở nhà thì đương nhiên phải bảo vệ có bố mẹ, anh trai và em gái rồi.

Lâm Tây Tây nhìn dáng vẻ của mẹ mình, trong lòng nhủ rằng mẹ chính là cực phẩm, dù không có lý nhưng vẫn có có thể tranh luận. Mặc kệ ai là người sai, tất cả đều là do mấy người đó sai. Chúng ta chính là cực phẩm thì cần gì phải sợ ai chứ? Nhưng đây là bên ngoài, cô không thể làm mất thể diện của mẹ mình được, nếu không, mẹ cô sẽ bị chính cô con gái cưng của mình phá đám thì chẳng phải thấy mất mặt hơn sao.

“Còn không phải do thím thím Tư bừa bộn như vậy nên mẹ con mới chủ động muốn giúp thím.” Lâm Đông Chí bĩu môi nói.

Tôn Tứ Phán không dám đắc tội Lý Xuân Hạnh. Lâm Lão Tứ đó chắc chắn sẽ chẳng sao cả, có khi sau này sẽ quay ra trả thù gia đình cô ta.

“Đông Chí, con đừng có nói nhảm nữa. Thưa chị dâu cả, chị dâu thứ hai, là do em chủ động muốn giúp thím tư giặt, chỉ là tiện tay ấy mà. Chuyện xảy ra ngày hôm nay đều là do em bất cẩn thôi.”

“Mấy người đã nghe rõ hết chưa? Đừng có mà lúc nào mà đổ lỗi vào người tôi, tôi thật sự còn oan hơn cả Đậu Nga đây. Mấy người biết đổ lỗi cho tôi là hay, tôi hào phóng quá rồi nên không thèm so đo với mấy chị đấy.

Được rồi, chị dâu ba, mắt cá chân của chị bị bong gân rồi, chị nên về nghỉ đi, để em tự giặt.

Nhưng mà chị dâu ba này, khi nào chân của chị đã khỏe rồi thì nhớ quay lại nhé. Nếu chị không bảo giúp tôi tẩy rửa, thì tôi đã giặt xong từ lâu rồi. Chị xem, bây giờ đã tối thế này, đều bị chị làm chậm trễ công việc.” Lý Xuân Hạnh nói.

Tôn Tứ Phán nhanh chóng đáp lời: “Thím tư, em yên tâm, chị nhất định sẽ quay lại. Thật là có lỗi với em quá.”

“May là em rộng lượng.” Lý Xuân Hạnh chấp nhận số phận của mình, cầm cái chậu bằng cả hai tay rồi vắt nó lên eo.

Tần Xảo Liên Liên và Triệu Tú Hương không nói nên lời. Nhìn xem, cái thái độ này, có ai nhờ vả người khác mà trông như thế này không? Đổi trắng thay đen.
« Chương TrướcChương Tiếp »