Không chủ động gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện.
Lâm Tây Tây có thể bảo đảm rằng mình sẽ không gây sự, nhưng ba mẹ và các anh trai cực phẩm của cô lại có chút phiền toái.
Trong chốc lát thì cô cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt, không thể chạy đến trước mặt họ mà nói, cả nhà bọn họ chỉ là bia đỡ đạn trong một quyển sách, nữ chính là cô con gái Lâm Đông Chí năm nay mười tuổi của nhà bác ba được.
Khả năng cao cô sẽ bị bọn họ cho là điên, nếu không thì là bị thứ gì đó bám vào người.
Tóm lại là họ sẽ không tin cô.
Lâm Tây Tây lắc lắc đầu, loại bỏ những ý tưởng không thực tế trong đầu, lơ đãng nhìn thấy một cô gái nhỏ cao gần bằng cô đi qua cửa, lưng cõng một sọt cỏ cắt cho heo đi từ ngoài về, cũng gầy gò nhỏ bé, mặt rất bẩn, không nhìn rõ khuôn mặt, tóc rối bời.
Bác dâu ba Tôn Tứ Phán đi tới ôm lấy sọt cỏ: “Đông Chí, sao hôm nay con về muộn thế, có thấy chị con không? Mẹ để phần cơm cho con ở trong bếp rồi, mau đi ăn đi.”
Lâm Tây Tây giật mình, đây chính là nữ chính, khó trách trong lúc ăn cơm cô không thấy cô gái nào trông giống nữ chính.
“Chị con ở đằng sau, bắt được rất nhiều sâu cho gà ăn đó.” Lâm Đông Chí buông sọt xuống, đi qua Lâm Tây Tây, chú ý tới ánh mắt cô, nghiêng đầu trừng mắt nhìn cô một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Hóa ra quan hệ giữa cô với nữ chính lúc chưa sống lại cũng đã không tốt.
Lâm Tây Tây yên tâm, không cần phí công phí sức đi tạo mối quan hệ với nữ chính nữa, cô không có đam mê mặt nóng dán mông lạnh.
Lâm Nam nhanh chóng chạy tới, đứng trước mặt Lâm Tây Tây rất có dáng vẻ anh trai: “Con nhỏ này, tao không đánh mày, mày bắt nạt em gái tao làm gì?”
Bác gái ba buông sọt cỏ xuống vội chạy đến: “Nam Nam, chị không bắt nạt em cháu, đang chơi với em gái thôi!” Nói xong lại vỗ vỗ Lâm Đông Chí với ánh mắt van xin: “Đông Chí, mau xin lỗi em gái đi.”
Lâm Đông Chí cứng đầu nói mình không sai, không bắt nạt người khác, là do Lâm Tây Tây xem thường cô trước.
“Không sao đâu bác.” Lâm Tây Tây kéo Lâm Nam ra: “Anh hai, chúng ta về nhà thôi.”
Lâm Đông Chí nhìn quần áo Lâm Tây Tây mặc trên người, mặc dù cũng có miếng vá nhưng không nhiều, tắm rửa sạch sẽ, không xám xịt như cô: “Không cần mày giả vờ giả vịt làm người tốt.”
“Mày không biết phải trái-” Lâm Nam tức giận nói.
Lý Xuân Hạnh bưng bát canh trứng tới.
Lâm Nam vội cáo trạng với cô ấy: “Mẹ, Lâm Đông Chí bắt nạt Tây Tây.”
Lý Xuân Hạnh ngay lập tức không vui: “Chị dâu, con gái chị chị quản cho tốt vào, nếu không người làm thím là tôi có thể quản thay chị, em trai chị với Đông Đông đi ra ngoài, nếu không em trai chị cũng có thể giúp chị dạy con gái. Tây Tây nhà tôi sinh non, từ nhỏ cơ thể đã yếu đuối, nuôi lớn như vậy rất không dễ dàng, Đông Chí làm chị, không nói đến việc yêu thương em, nhưng cũng không thể bắt nạt em gái được.”
Tôn Tứ Phán vội vàng nịnh bợ: “Chị biết, chị biết, em dâu yên tâm đi, trở về chị sẽ nói với Đông Chí. Lát nữa việc trong bếp em cũng đừng làm, để chị làm cho.”
Lâm Đông Chí tức giận bất bình, bình thường khi gặp phải những chuyện này, mẹ cô ta cũng không bao giờ bảo vệ cô ta, ngay cả thím tư cũng biết bảo vệ con gái mình, sao mẹ cô ta lại không biết chứ! Mặc dù oán giận ở đáy lòng, nhưng dù sao cũng là mẹ ruột, bình thường một khắc cũng không được rảnh rỗi, mệt mỏi một ngày cũng sắp không thẳng lưng lên nổi, còn muốn ôm việc vào người: “Mẹ, mẹ làm việc cả ngày rồi không mệt sao, việc của thím ta sao mẹ phải làm!”
Tôn Tứ Phán vội vàng che miệng con bé lại, không cho nó nói tiếp nữa.
Lý Xuân Hạnh đưa bát cho Lâm Nam, dặn cậu: “Mang em gái vào phòng con ăn, chị dâu không biết dạy con gái, hôm nay tôi sẽ làm chuyện tốt dạy giúp chị, có biết lễ phép hay không, tôi là thím tư của nó, là bề trên mà nó lại gọi thím ta.”
“Em dâu, trẻ con không hiểu chuyện, em đừng chấp nhặt với nó.” “Đông Chí, mau xin lỗi thím tư đi.” Tôn Tứ Phán nói một cách nghiêm khắc, lần này cô ta thật sự nghiêm túc.
Bà nội Lâm ở trong nhà quát: “Ồn ào nhốn nháo cái gì, không muốn ở nhà thì cút hết đi cho tao.”