Mặt Lâm Đông Chí tái nhợt, cả người ướt đẫm, lại ho ra hai ngụm nước.
Bác dâu ba Tôn Tứ Phán nhanh chóng đi đến phía sau lưng của Lâm Đông Chí, dùng góc áo lau xung quanh miệng cho cô bé.
Người hai mẹ con đều ướt đẫm.
Lâm Lập Đông cũng vậy, hôm nay cô bé phải chứng kiến em gái mình ngã xuống sông, đến bây giờ vẫn sợ hãi, tim đập nhanh đến mức bay lên cả cổ họng.
Bác hai Lâm nói: “Ba mẹ, hai người tới rồi, Lâm Đông Chí Không sao, đã tỉnh rồi.”
Ông nội Lâm gật đầu.
Lâm Đông dẫn Lâm Tây Tây đi tới, đứng ở một bên, bảo vệ cô không để người khác chạm vào.
Lâm Tây Tây bị Lâm Đông dùng nửa thân che chắn, cô tò mò thò đầu ra nhìn về phía Lâm Đông Chí.
Đúng lúc đối mặt với Lâm Đông Chí vẻ mặt oán hận, ánh mắt có phần tang thương không phù hợp với độ tuổi.
Chỉ nhìn qua, cô đã có thể đọc ra rất nhiều cảm xúc.
Đột nhiên, ánh mắt Lâm Tây Tây bị bóng dáng của anh trai Lâm Đông che lại.
Lâm Tây Tây cảm thấy ấm áp trong lòng, anh trai của cô quả là một người đáng tin cậy, có chuyện gì cũng sẽ ở bên cạnh cô.
Bà nội Lâm: “Thằng ba, Lâm Đông Chí sao lại bị ngã xuống nước thế? Tỉnh lại thì tốt rồi, không nói chuyện này nữa, đưa Đông Chí về nhà trước đi, nằm dưới đất lạnh lắm, về nhà tắm rửa sạch sẽ cho con bé, thay quần áo rồi nghỉ ngơi cho khỏe.”
Bác dâu ba chưa bao giờ thấy mẹ chồng nhã nhặn như thế, gió lạnh thổi qua, cuối cùng đầu óc cô ta cũng tỉnh táo lại, sợ con gái bị trách, cô ta vội vàng ôm lấy con: “Mẹ, đều tại con chân tay vụng về, Lập Đông và Đông Chí hai đứa nó đến giúp con giặt quần áo, Đông Chí không cẩn thận trượt chân nên ngã xuống sông.”
“Mẹ cứ đưa Đông Chí về nhà trước đi, bảo Lập Đông giúp con bé thay quần áo sạch sẽ, quần áo vẫn còn chưa giặt, con giặt xong quần áo rồi quay lại, sẽ không chậm trễ công việc.”
Bà nội Lâm cau mày, nói giống như một bà là một bà mẹ chồng độc ác, bạc tình với con dâu vậy, đúng là bà không thích vợ nhà thằng ba, cảm thấy cô ta đần độn, nhát gan, không làm nên chuyện gì..
Nhưng bà tự nhận không phải một một bà già vô lý, mặc dù có hơi cưng con trai và con gái út, nhưng vậy thì sao, bà cũng không phải không làm gì, mỗi ngày đều làm việc với mọi người, điểm làm công cũng không ít, có cưng bọn nó thì bà vẫn gánh được.
Bác dâu cả biết nhìn người, biết rằng em dâu ba e là đã làm mẹ chồng tức giận.
Nếu đổi là người khác thì họ cũng tức giận.
Em dâu ba này làm việc siêng năng chăm chỉ, lại không có mắt nhìn, trong nhà không phải chỉ có em dâu ba làm việc, mẹ chồng bảo cô ta quay về nhà, thì cô ta cứ đưa con trở về, quần áo chưa giặt xong thì người trong nhà thay có thể giặt thấy, việc gì cũng có nặng nhẹ nhanh chậm, trong tình huống như hôm nay cũng không ai nói gì được.
“Em dâu ba cứ đưa Đông Chí trở về đi, chuyện giặt quần áo quần áo em không cần xen vào, hơn nữa còn có chị, em dâu hai và em dâu tư nữa, cứ để bọn chị giặt là được rồi, việc này bọn chị vẫn làm được, Đông Chí lần này rất nguy hiểm, để một đứa bé như Lập Đông chăm sóc không ổn lắm, em cứ tập trung chăm lo cho con..”
Bác dâu hai, Triệu Tú Hương và Lý Xuân Hạnh cũng nhanh chóng đồng ý.
Bác dâu ba Tôn Tứ Phán thấy sắc mặt mẹ chồng thay đổi, biết bản thân lại ăn nói vụng về khiến bà tức giận, nghe chị dâu cả nói như thế, cô ta không dám nói gì nữa, sợ hãi rồi rụt rè đồng ý, nói cảm ơn và rời đi.
Cô ta cũng lo lắng cho con gái, mặc dù con gái hai không phải là con trai, nhưng chính là con ruột mình sinh ra, sau khi tỉnh lại nhìn thấy khuôn mặt con gái nghệch ra, không còn chút tinh thần nào, cô ta đã biết con gái đang rất sợ hãi.
Lý Xuân Hạnh trong lòng có tâm sự, nhưng không nói nhiều, ở lại giặt quần áo.