Chương 20: Nằm mơ (2)

Hiện tại trong thôn không có bí mật gì, chuyện nhà nào trong thôn như thế nào mọi người đều biết.

Có một số nhà, con dâu làm việc giống như trâu bò, là công cụ sinh con cho gia chình chồng, trong nhà không ít việc phải làm, khi chia cơm sẽ xếp sau con cháu, đến lượt mình hầu như không còn gì, chỉ còn canh suông trong vắt.

Trên bàn ăn bắt đầu cuộc trò chuyện.

Lâm Lão Tứ cùng Lý Xuân Hạnh cũng biết chuyện của Lâm Nam.

Khi làm việc ở trong đội, họ có nghe mọi người nói qua, có người phát hiện ở trên núi có lợn rừng, đội trưởng đã tổ chức trong thôn sẽ đi săn, mỗi nhà sẽ cử ra một thanh niên để đi.

Nhà họ Lâm là Lâm Lão Tam đi.

Điều này làm cho Lâm Đông Chí cảm thấy không công bằng, làm sao trong nhà bố mẹ cô ta thì vất vả còn cô ta thì phải chịu thiệt thòi.

Mấy buổi tối gần đây Lâm Đông Chí thường xuyên hay nằm mơ, trong mơ chỉ cảm thấy rất tức giận, nhưng khi tỉnh lại thì không còn nhớ rõ.

Cô ta cảm thấy anh em trong nhà không làm việc như nhau, bố mẹ cô ta thì vất vả như vậy, còn bị coi chuyện đó là đương nhiên, sự nỗ lực không giống nhau, rất không công bằng.

Tất nhiên không ai quan tâm đến suy nghĩ của Lâm Đông Chí, sau một ngày làm việc cả người nhức mỏi, cô ta chỉ muốn nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Bà Lâm sau khi chia việc nhà xong thì liền đi tắm rửa nghỉ ngơi.

Lâm Tây Tây đỡ Lâm Nam về phòng.

Bộ dáng rầm rì của Lâm Nam đã bị anh cả Lâm Đông cười nhạo không thương tiếc.

Nếu không phải Lâm Tây Tây ở giữa ngăn cản, hai người có lẽ đã đánh nhau rồi.

Lý Xuân Hạnh được phân công việc cọ rửa nồi, cô ấy vốn muốn đẩy việc này cho chị dâu ba, nhưng chị dâu ba lại được giao công việc giặt quần áo rồi.

Lâm Xuân Hạnh nhớ lại việc lần trước cô ấy giặt quần áo, cô ngoan ngoãn nhận việc cọ rửa nồi, không dám đẩy nó cho chị dâu ba nữa.

Với thời tiết hiện tại, quần áo giặt vào buổi tối phơi qua đêm ngày mai có thể mặc được.

Lý Xuân Hạnh nhanh chóng bảo bọn trẻ đi tắm rửa.

Lâm Tây Tây ở trong phòng tắm, đổ đầy nước ấm vào thùng nước, sau đó pha một chút xà phòng.

Lý Xuân Hạnh rất thích dùng xà phòng, mỗi lần chỉ dám dùng một ít, trong nhà chỉ có cô ấy và Lâm Tây Tây dùng cái đó.

Lâm Lão Tứ và hai đứa con đều làm nam nên không cần dùng.

Sau khi tan làm, Lâm Đông đã ra sông tắm rửa nên không cần tắm lại.

Lâm Nam mông bị đau, chỉ nhờ Lâm Đông làm ướt một cái khăn, tự mình lau qua ở trong sân.

Lý Xuân Hạnh sốt ruột giục bọn trẻ mau chóng tắm nửa, sau đó nhanh chóng ném quần áo bẩn vừa thay ra vào chiếc chậu lớn ở bên ngoài, sợ không kịp để chị dâu ba mang quần áo đi giặt.

Bộ quần áo Lâm Tây Tây thay khi tắm rửa xong cũ nát hơn nhiều so với bộ ban ngày, giống như cô đang mặc bộ quần áo được chắp vá từ mảnh vải nhỏ. Tấm vải có nhiều màu sắc khác nhau, nửa đoạn trên có màu sắc rực rỡ, phần nửa dưới là vải màu xám, rất cũ nát, màu sắc nhìn thực xấu, mặc buổi tối xem như tạm được, vốn dĩ trong phòng đã tối, bình thường sẽ không đốt nến, ánh sáng trong phòng là nhờ ánh trăng chiếu vào.

Khi phụ nữ tắm rửa xong, Lâm Lão Tứ vào nhà lấy ra phần bánh hạch đào còn dư. Dưới sự giám sát của vài cặp mắt, chiếc bánh được chia ra làm năm phần bằng nhau.

Lâm Nam ánh mắt sắc bén, giơ miếng bánh nhỏ về phía cửa sổ: “Ba ơi, miếng bánh ba cho con hình như có dấu răng.”

Lâm Lão Tứ đỏ mặt, là mẹ để lại cho hắn, hắn phải cắn một ngụm trước chứ!

May mà hắn nhớ đến ba đứa trẻ, không đành lòng ăn nốt phần còn lại. Nếu không vì ba đứa trẻ ngốc này, vợ chồng hắn sẽ ăn một nửa! Miếng bánh thì nhỏ, không đủ nhét kẽ răng: “Dấu răng trên bánh chỗ nào vậy, nếu không ăn thì con đưa đây.”