Chương 19: Nằm mơ (1)

Lâm Lão Tứ là người đầu tiên chạy về nhà sau khi hết giờ làm việc, trong giờ làm việc tinh thần uể oải bơ phờ, giống như giây tiếp theo sẽ ngất xỉu vì kiệt sức, nhưng ngay khi tiếng chuông hết giờ vang lên, hắn lập tức chạy như bay nhanh ngang với tia lửa tia chớp về nhà. Vừa về đến cửa hắn đã hét lên: “Mẹ, con trai của người đói muốn chết, mệt muốn chết rồi.”

Mười năm này như một, chỉ cần hắn đi làm về, người đầu tiên hắn tìm chính là mẹ.

Lâm Lão Tứ không cần mẹ nói, vèo một cái nhảy đến trong phòng, liền nhìn thấy trên bàn còn có nửa cái bánh hạch đào.

Hắn cười hai tiếng, vẫn là mẹ thương hắn.

Cầm lấy bánh hạch đào cẩn thận cắn một miếng, tay còn lại hứng những mảnh vụn bị rơi vừa thơm vừa giòn. Hắn ăn đến khi chỉ còn một miếng thì cất vào trong túi quần, vẫn còn thèm, hắn ăn nốt những vị bánh bị rơi trong lòng bàn tay, không lãng phí một chút nào.

Lâm Lão Tứ lau lau miệng đi ra ngoài từ trong phòng bà nội, những người đi làm cũng lần lượt trở về.

Bác dâu cả đang ở trong sân xắn tay áo lên, chuẩn bị đi rửa tay thì nhìn thấy Lâm Lão Tứ đi ra, chị ta cười nói: “Lão Tứ nhà ta luôn là người nhanh nhẹn nhất ha, chúng ta vừa mới về mà Lão Tứ đã nghỉ ngơi xong rồi.”

Bác dâu hai đang chuẩn bị đi vào bếp lập tức lại xoay người lại, ánh mắt dừng trên miệng của Lâm Lão Tứ, nhìn qua nhìn lại khóe miệng đỏ đỏ của hắn, chắc chắn đã lén ăn vụng thứ gì đó.

“Lão Tứ, chú vào trong phòng mẹ làm gì? Sẽ không ăn đồ ăn ngon sau lưng bọn ta đấy chứ?”

Lâm Lão Tứ mỉm cười, cũng không tức giận: “Chị đang nói cái gì vậy, sao em có thể lén ăn đồ ăn sau lưng mọi người chứ. Có phải chị có sở thích đặc biệt không? Ở ngoài cứ nhìn chằm chằm mặt của em chồng, cũng may là em, đổi lại người khác da mặt mỏng sẽ bị chị nhìn đến nỗi xấu hổ mất. Với em thì không có vấn đề gì, chị nhìn kỹ miệng em như vậy, có phải đang so sánh với anh hai không? Tuy rằng em và anh hai đều cùng một cha mẹ sinh ra, nhưng không hiểu sao em lại hứng hết ưu điểm của cha mẹ, chị nói một câu công bằng xem, có phải em lớn lên đẹp trai hơn anh hai không?”

Lâm Lão Tứ dáng dấp thanh tú, được mọi người trong thôn công nhận là một tiểu bạch kiểm, tính tình tùy tiện muốn làm thì làm, muốn ăn thì ăn, mặc dù đẹp trai nhưng không mài ra được đồ ăn.

Trong thôn đánh giá Lâm Lão Tứ tuy đẹp nhưng lại lười biếng, những nhà có con gái đều đưa ra tiêu chí chọn chồng là đừng quá đẹp trai, lựa chọn hàng đầu là trung thực chất phác. Cưới một người đàn ông như Lâm Lão Tứ chỉ rước mệt vào thân.

Bác dâu hai bị Lâm Lão Tứ làm cho tức giận, sao số cô ta khổ thế không biết, bà nội bất công, em chồng lại là kẻ vô lại, không thể đánh lại được, tức đến nỗi đau ngực.

Lâm Lão Nhị biết vợ mình lại bị Lâm Lão Tứ chọc giận, gã ta đã nhiều lần dạy vợ mình nhưng tính mãi không sửa, đây không phải lần đầu tiên bị Lão Tứ chọc tức, như thế cũng không nhớ.

Liền nói: “Em mau vào bếp xem cơm nước thế nào rồi.”

Bác dâu hai trừng mắt liếc Lâm Lão Tứ một cái, sau đó xoay người đi vào trong bếp.

Lâm Lão Tứ lắc lắc đầu: “Anh quản vợ mình đi, cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm em.”

Lâm Lão Nhị rửa tay, cũng không thiên vị nói: “Em cũng đừng để chị dâu em chiếm hời.”

Lâm Lão Tứ sờ lấy chóp mũi mỉm cười, thầm nghĩ không phải do chị dâu gây chuyện trước sao, hắn không phải là người chọc tức người khác vô cớ.

Bà nội Lâm đã sớm nghe ngóng được một chút, nhưng biết con trai mình có bản lĩnh nên không lên tiếng.

Cơm chiều vẫn như cũ do bà nội Lâm phân chia.

Trước tiên là ông nội Lâm.

Tiếp theo là các con trai.

Lâm Lão Tam không có ở nhà nên để phần riêng cho anh ta.

Sau đó là con dâu.

Cuối cùng là các cháu.

Bà nội

Lâm làm việc này khá công bằng, con dâu ngoài mặt cũng nghe theo sự sắp xếp của bà, mặc dù thiên vị cháu trai và cháu gái nhiều hơn nhưng cũng không cố ý gây khó dễ cho con dâu.