Chương 18: Thu hoạch (2)

Vừa quay đầu lại, cô nhìn thấy một cậu bé đi đến nơi này, quần áo trên người cậu bé có nhiều miếng vá hơn cả cô, cao hơn cô một chút và có vẻ là lớn tuổi hơn cô.

Khu đất này đã bị tìm kiếm mấy lần rồi, nhìn thấy cậu bé chỉ cầm vài bông, Lâm Tây Tây biết ngay hôm nay cậu không thu được nhiều.

Lâm Tây Tây mỉm cười tự hào, cảm thấy quả nhiên mình vô cùng thông minh! Cô hẳn là người nhặt được nhiều nhất trong số mọi người.

Không có nhiều người thông minh như cô đâu, hì hì.

Lâm Tây Tây không quen biết cậu bé này. Nhìn cậu chăm chỉ cúi đầu tìm kiếm trên cánh đồng, vì họ là người xa lạ nên cô cũng không định nói nhiều mà chỉ xách chiếc giỏ nhỏ rồi rời đi.

Ở nhà, bà nội Lâm đang làm việc ngoài sân, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn về phía cửa.

Lâm Tây Tây chạy tới, kiêu ngạo để lộ đám cỏ xanh che phủ phía trên giỏ, như khoe kho báu nhỏ: "Bà ơi nhìn xem con nhặt được nhiều bông lúa không!"

Bà nội Lâm vừa nhìn thấy Tiểu Lan và Tiểu Hoa nhà hàng xóm bên cạnh trở về nhà với những chiếc giỏ chỉ có một ít, còn uể oải thở dài, nhắc đến việc buổi chiều có quá nhiều đứa trẻ hái lúa. Một số đứa nhóc thậm chí còn cố giật bông lúa khỏi tay cô bé rồi cuối cùng lại đánh nhau, người đầy đất.

May mắn thay, hai chị em đi cùng nhau, để ý lẫn nhau, không được lợi nhưng cũng không chịu thiệt thòi.

Bà nội Lâm vẻ mặt hơi dịu đi, nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cháu gái, xác nhận mọi chuyện đều ổn, bà liếc nhìn về phía chiếc giỏ, kinh ngạc hỏi: “Cháu hái tất cả chỗ này à?”

"Đúng đó, bà ơi, cháu giỏi phải không!" Lâm Tây Tây tự hào cười đắc ý.

Bà nội Lâm không nói gì, cầm giỏ đi về một bên, hai người đứng ở giữa sân, hướng thẳng ra cửa lớn, lo lắng có người đi ngang qua sẽ nhìn thấy.

Lâm Nam nghe thấy động tĩnh, cười toe toét, bước ra từ trong phòng, nhưng mỗi bước đi đều có vẻ khó khăn.

Ban đầu, khi mới về nhà, cậu không đau như vậy, có lẽ là vì khi trở về nhà không còn sợ hãi, tâm trạng không còn căng thẳng, vì vậy cảm giác đau đớn trở nên rõ ràng.

Trong nhà chỉ có bà nội cậu, nhìn thấy gương mặt hằm hằm của bà, cậu cũng không dám tùy ý cùng bà nội nói chuyện, Lâm Nam ở nhà đã chịu không nổi nữa rồi.

Nghe thấy giọng nói của em gái, cậu nóng lòng muốn ra khỏi phòng.

Ở nhà chỉ có hai ông bà Lâm, những bông lúa này khi xay thành gạo chiếm gần nửa bát, không tính là ít, nhưng Bà Lâm sợ có người ghen tị nên đã cất bông lúa đi.

Lâm Tây Tây thấy anh trai ra ngoài, chạy chậm tới: "Anh trai, anh thế nào rồi? Đã cảm thấy tốt hơn chưa?"

Trước mặt em gái, Lâm Nam giả vờ mạnh mẽ lắc đầu nói rằng đã tốt hơn nhiều. Cậu vừa thấy bà giấu đi những bông lúa, không tự kiểm soát được nuốt nước bọt.

Hai chị em Lâm Lập Đông và Lâm Đông Chí trở về nhà mang theo gỗ và cỏ lợn. Mọi người trong nhà đều đang làm việc ngoài đồng, còn bà nội Lâm dẫn hai chị em đi nấu cơm, Lâm Tây Tây đi theo giúp đỡ.

Lâm Nam không thể làm việc, di chuyển nhiều một chút là mông cậu lại đau. Nhưng cậu nhất quyết đứng canh cửa bếp vì sợ Lâm Đông Chí bắt nạt em gái mình..

Em gái cậu còn nhỏ tuổi, trông ngốc nghếch, nếu cô không cẩn thận bị ai đó bắt nạt, cô chắc chắn cũng sẽ không tố cáo, khi đó sẽ chịu thiệt thòi.

Bà nội Lâm đang rất bận rộn nấu cơm với ba cháu gái, đến trời tối, mọi người đã sắp xong việc, vì vậy họ cố gắng nấu cơm trước khi họ về.

Lâm Đông Chí thực sự có chút bực bội, cắn răng làm việc, nhất là khi cô ta và chị gái gánh về gỗ và cỏ lợn, làm eo và lưng đều phải cong xuống. Nhìn Lâm Tây Tây cùng anh trai cô cười nói vui vẻ, quần áo sạch sẽ, vừa thấy là biết bọn họ đang lười biếng ở nhà mà thôi.

Nhìn chị em cô, chỉ cần một cái vỗ nhẹ là thấy quần áo của họ bám đầy đất bẩn. Tại sao cô ta phải làm việc, trong khi người khác lại có thể thoải mái ở nhà chúa. Dù tuổi của họ nhỏ hơn một chút, nhưng cô ta nhớ rằng khi mình ở độ tuổi của Lâm Tây Tây, cô ta đã đi theo chị đi thu thập gỗ và cỏ lợn về.

Thật không công bằng. Họ đều là người nhà, đều là cháu của ông bà nội Lâm, vậy mà kém quá nhiều, ông bà nội Lâm quá thiên vị.