Lâm Tây Tây không đợi nữa, cầm giỏ nhỏ của mình chuẩn bị đi ra ngoài, cô thấy bản thân đã lo sợ quá nhiều, trong sách Lâm Nam có chút ồn ào, nhưng cũng bình an lớn lên, hẳn là sẽ không có việc gì.
"Thưa bà con đi."
Mặt bà nội Lâm đang tức giận, một tiếng hừ trong mũi phát ra khi nghe những gì cô bé nói, nhìn xuống cô bé nhỏ xinh tay cầm cái giỏ với vẻ mặt nhăn nhó. Ngay cả kiểu tóc hai chùm như sừng trâu trên đầu cô cũng rũ xuống, không dựng thẳng giống như lúc sáng lên khi ra ngoài.
Lâm Tây Tây vừa bước ra khỏi cửa lớn liền nhìn thấy Lâm Nam quay lại, được một thiếu niên nhìn chừng mười bảy mười tám tuổi cõng về.
Lâm Tây Tây ném giỏ đi, chạy tới đón cậu: “Anh hai, anh sao vậy?”
Nhìn kỹ hơn, trên mặt Lâm Nam có những vết thương như bị cành cây quật qua, quần áo trên người giống như lăn trong bùn.
Lâm Nam nhe răng nhếch miệng định nói gì đó thì bà nội Lâm bước tới. Lâm Nam nghe thấy âm thanh đó thì rụt cổ, ngậm miệng lại vì sợ hãi.
Trước hết bà nội Lâm xem xét xác định Lâm Nam không sao, sau đó cảm ơn thiếu niên đang cõng Lâm Nam trên lưng, bà nhận ra cậu là Từ Thừa, con hai của gia đình trưởng thôn.
"Từ Thừa, cảm ơn cháu đã đưa cái con khỉ nghịch như giặc của bà trở về. Sao nó lại như thế này?"
"Dạ bà, không có gì đâu ạ. Cháu tình cờ gặp Lâm Nam ở ngoài núi, cậu ấy đang bị một con lợn rừng truy đuổi. May mà chỉ là một con lợn rừng con, nếu con lợn rừng trưởng thành, Lâm Nam hôm nay sẽ không phải chỉ bị những vết thương xây xát ngoài da này đâu."
"Cái gì? Lợn rừng con?"
"Tại sao lại gặp phải lợn rừng?"
Bà Lâm và Lâm Tây Tây đều trợn to mắt khi nghe điều này.
Lâm Nam đã được đặt trên băng ghế ở trong nhà, khi nhận ra ánh mắt bà nội và em gái đang nhìn về phía cậu, cậu không khỏi rùng mình dù trời không lạnh lắm.
Từ Thừa cũng kinh ngạc nói: “Đúng vậy, đúng ra rằng lúc này lợn rừng sẽ không xuống núi, trên núi có thức ăn, sao lại ra ngoài? Cháu cũng chưa từng nghe ai nói đến lợn rừng chạy xuống núi khi cháu lớn lên. Trước kia cháu đã nghe ông cháu kể rằng khi ông còn trẻ, có một lần một con lợn rừng xuống núi để ăn trộm thức ăn rất nhiều. Đó là một mùa đông cách đây rất nhiều năm về trước, lợn rừng xuống núi kiếm ăn khi chẳng còn gì để ăn.
Cháu đoán rằng con lợn rừng con có thể đã bị tụt lại phía sau, bị lạc đàn lợn rừng và vô tình chạy ra bên ngoài núi. Không ngờ đúng lúc Lâm Nam đang đi lên núi. "
Không cần nói thêm gì nữa, bà nội Lâm và Lâm Tây Tây cũng có thể tưởng tượng được, với tình trạng hiện tại của Lâm Nam, chắc chắn là bị lợn rừng tấn công. Cậu không ngu đến thế nên chắc chỉ lên núi tìm những động vật hoang dã nhỏ hơn như thỏ rừng, gà lôi và những động vật nhỏ khác, những lại gặp phải lợn rừng.
Lâm Nam, một đứa trẻ chín tuổi, khiến con lợn rừng hoảng sợ bỏ chạy khỏi đàn lợn rừng, chắc chắn nó đã hoảng sợ khi nhìn thấy người.
"Bà, bà không biết đâu, hôm nay cháu xui xẻo lắm. Con lợn rừng kia giống như đang chờ cháu. Vừa vào núi, cháu đã chạm mắt với con lợn rừng. Cháu đã sợ đến mức ngồi phịch xuống đất, vừa kịp nhận ra mình đang làm gì thì con lợn rừng đuổi theo, con lợn rừng húc đầu vào mông cháu khiến cháu sợ hãi chạy vòng quanh. Con lợn rừng không qua được mông cháu nên đâm thẳng vào mông cháu.”
Lão bà Lâm không thương tiếc vỗ đầu Lâm Nam: "Nhóc con, sau này hãy thành thật một chút, hôm nay mạng lớn mới gặp được Từ Thừa, chứ không có yên ổn thế này đâu."
Lâm Nam gật đầu liên tục: “Cảm ơn anh Từ Thừa.”
"Đứa nhỏ ngốc, Từ Thừa tuy rằng còn nhỏ, không thể gọi anh ấy là anh trai, phải gọi anh ấy là chú."
Lâm Nam nghe lời nói: "Cảm ơn chú Từ Thừa."
Từ Thừa cười, lễ phép nói: "Bà, cháu về trước. Cháu đi nói với bố, con lợn rừng này chắc biết chúng ta thu hoạch mệt mỏi nên cho chúng ta đồ ăn đấy!"