Lâm Đông hoàn toàn không để ý đến thằng em khờ khạo. Nếu có thể bắt được động vật hoang dã một cách tùy tiện thì ngày nào cậu cũng sẽ đi bắt.
Lâm Tây Tây lại không thể bình tĩnh ngồi nghe. Trong cuốn sách nói rằng anh hai của cô hằng ngày trốn học để vào rừng đào trứng chim với bắt cá dưới sông, giờ còn lên núi tìm thú rừng. Ngoài việc học không tốt, không còn gì khác có thể tụt lại phía sau cậu ấy.
"Anh hai, anh không thể lên núi bởi vì rất nguy hiểm, anh đừng có đi, lợn rừng sẽ cắn anh đó."
Suy nghĩ của Lâm Nam không bị lời nói của em gái xua tan, huống chi bây giờ cậu đang ăn thịt thỏ, càng hạ quyết tâm.
Lâm Lão Tứ và Lý Xuân Hạnh không nói gì. Từ nhỏ họ đã chạy quanh núi và xuống núi suốt. Trẻ em trong làng đều lớn lên như vậy. Họ chỉ dặn dò cậu không được chạy vào trong núi, loanh quanh dưới chân núi thôi.
Nửa đêm, cả nhà quây quần bên nhau và chia nhau món thịt thỏ nướng, ai nấy đều rất thỏa mãn. Lâm Nam bôi dầu vào tay, thở dài: “Nếu mỗi ngày chúng ta có thể ăn thịt thì tốt biết bao.”
Lâm Lão Tứ cười lớn: "Đồ ngốc, con không thể bắn pháo mà không vặn xoắn."
"Ba, ý của ba là gì? Niệm chú?" Lâm Nam gãi đầu bối rối.
Lâm Đông nhịn cười nói: "Ba đangnói em đó."
Lâm Nam: "..."
Lý Xuân Hạnh và Lâm Tây Tây không nhịn được bật cười.
Lâm Lão Tứ đi lấy nước cho vợ con rửa tay và rửa mặt. Sau đó, hắn dọn sạch xương rồi ném ra xa.
Triệu Tú Hương đang ở gần cửa nhất ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Lâm Kiến Dân tỉnh lại, thấp giọng nói: "Ba nó, có phải Lão Tứ với vợ chú ta lại có đồ ăn ngon không? Nửa đêm không ngủ mà ồn ào gì không biết?"
“Nó thì có thứ gì tốt? Mà nếu có thứ gì tốt cũng đến lượt bà chắc?” Lâm Kiến Dân không thèm mở mắt nói.
Triệu Tú Hương bĩu môi: "Em làm gì được chứ? Lão Tứ không có gì tốt mới lạ? Những thứ tốt nhà ta đều bị chú ta lấy đi hết rồi. C. Bố mẹ cưng chú ta nhất đâu phải anh không biết. "
“Món mẹ đưa cho nó có thể giữ đến nửa đêm để ăn, nhưng sáng ra cũng thải hết thôi. Ổ chó không chứa nổi xương ngon. Đừng nghĩ ngợi nữa, mệt mỏi nguyên ngày rồi, bà không buồn ngủ tôi buồn ngủ.." Lâm Kiến Dân xoay người tiếp tục ngủ.
Triệu Tú Hương lẩm bẩm, nghe Lâm Kiến Dân ngáy lớn, cô ta muốn đánh thức anh ta, bảo anh ta đừng ngáy, nhưng sợ chồng sẽ tức giận vì mới nãy cô vừa đá tỉnh anh ta rồi. Trong khi ngủ, cô ta vẫn không khỏi băn khoăn không biết Lão Tứ làm món gì ngon.
Sáng sớm hôm sau, bên ngoài trời vẫn còn sáng, bà nội Lâm đứng ở bên ngoài hét lớn, gọi mọi người thức dậy.
Lâm Lão Tứ bực bội vùi tai vào gối. Đêm qua hắn ngủ muộn, giờ vẫn buồn ngủ lắm!
Lý Xuân Hạnh không còn gì luyến tiếc ngồi dậy. Khi nào những ngày này mới kết thúc vậy trời?
Một ngày bận rộn gà bay chó sủa bắt đầu.
Gọi mọi người dậy và đi làm hết. Bà nội Lâm dẫn cháu gái đi làm bữa sáng để lát mang ra đồng ăn. Tháng sau cần gấp rút thu hoạch và gieo hạt. Thời gian có hạn nên bà sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian nhất có thể.
Bà nội Lâm bắt đầu sắp xếp công việc trong ngày. Lâm Lập Xuân, Lâm Lập Hạ của Đại phòng với cả Lâm Lập Thu của Nhị phòng sẽ ra đồng đưa cơm.
Lâm Phong của Tam phòng nấu thức ăn cho lợn và Lâm Đông Chí cho gà ăn. Sau đó, hai người đi cắt cỏ cho lợn và kiếm củi.
Lâm Đông từ Tứ phòng cùng mọi người đi đến kho thóc xem lúa, được tính điểm chấm công trong đội.
Lâm Nam cũng phải đi kiếm củi. Ngoài củi được sử dụng hàng ngày, cậu cũng cần bắt đầu dự trữ củi cho mùa đông.
Đến lượt em út Lâm Tây Tây nhỏ nhất, đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của cô bé, giọng điệu bà nội Lâm hơi khựng lại, vung tay nói: "Đi nhặt lúa.”