Chương 42: Gặp Nhà Vợ Tương Lai

Trần Nham cầm theo thư giới thiệu của nhà máy dệt rồi lên đường đi tới thôn Lâm Gia. Khi anh xuống xe tại thôn Sa Đường thì trong lòng tràn đầy vui vẻ. Anh vừa nghĩ tới sắp được gặp Lâm Hiểu Tuệ, thì bầu trời cũng trở nên trong xanh, gió cũng trở nên mềm mại, ngay cả tiếng kêu của côn trùng hai bên đường cũng như tiếng chim hót thật dễ nghe.

“Trần Nham.”

Anh nghe thấy có người gọi tên mình thì sửng sốt một chút. Anh quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, tức khắc vẻ mặt trở nên vui vẻ, đây không phải là em vợ tương lai sao.

“Anh Trần Nham, bên này.” Lâm Chí Dũng nhìn thấy Trần Nham thì vẻ mặt có chút phức tạp, cảm thấy anh ta đoạt đi chị gái, lại cảm thấy anh ta giúp chị gái thoát bể khổ “Chị hai kêu em đến đây chờ anh, rồi nói với anh chút chuyện.”

Vừa nghe Trần Nham đã hiểu là do Hiểu Tuệ kêu Lâm Chí Dũng chờ anh ở đây, anh trở nên hiếu kỳ hơn.

“Chuyện gì vậy?” Trần Nham nhìn xung quanh, chỗ đứng này bị che khuất, nhất là bộ dáng hiện tại của Lâm Chí Dũng, giống như người mới tan ca.

“Anh có thể không hiểu rõ tình huống của nhà em, ba mẹ em…có chút thiên vị, vì muốn góp thêm sính lễ cho anh cả, cho nên…” Quả thật Lâm Chí Dũng không cách nào nói được ba mẹ vì con trai mà bán con gái, cậu ấy tin tưởng Trần Nham thông minh như thế, khẳng định biết được ngụ ý trong đó, vì thế cậu nói mập mờ: “Theo ý muốn của chị Hiểu Tuệ, hôm nay anh không cần đem theo nhiều đồ, nhiều hơn hai phần so với sính lễ ở nông thôn là được, sau đó ngàn vạn lần không nên biểu hiện bản thân dễ dãi, anh nên giả bộ kiêu căng một chút.”

Trần Nham đã hiểu, ba mẹ của Hiểu Tuệ rất thiên vị, hoặc nói là trọng nam khinh nữ. Đến mức bọn họ muốn bán con gái vì con trai, vì họ là ba mẹ của Hiểu Tuệ nên Trần Nham không dám nói gì nhiều, nhưng anh đã hiểu ý của Hiểu Tuệ.

“Những thứ này…theo ý của chị Hiểu Tuệ thì tìm một chỗ kín đáo giấu, lúc trở về anh đem theo.” Lâm Chí Dũng mở túi vải bố ra thì sửng sốt: “Sao anh mang nhiều đồ như vậy?”

“Đương nhiên là bày tỏ nhà anh rất coi trọng Hiểu Tuệ.” Anh rất yêu Hiểu Tuệ, thật lòng muốn lấy cô làm vợ, nên mới dụng tâm chuẩn bị sính lễ như vậy tới nhà cô.

Lâm Chí Dũng phủi tay một cái, ngược lại cậu ấy thấy Trần Nham thật có lòng, lấy rượu, thuốc lá và đường đỏ ra, tới cục thịt thì gặp khó khăn: “Em không mang theo dao, anh chờ em ở đây một chút, em đi mượn dao.”

Đợi mười mấy phút, Trần Nham còn đang suy nghĩ một lát anh phải giả bộ kiêu căng thế nào, thì thấy Lâm Chí Dũng cầm theo con dao trở lại. Cậu ấy chia cục thịt ra làm hai rồi lấy khối lớn ra, cậu ấy để lại khối thịt nhỏ khoảng hai cân.

“Vậy là ổn rồi, hai cân thịt với bánh bông lan trứng là đủ rồi. Còn những thứ khác, anh giữ lại dùng lúc đính hôn đi.” Lâm Chí Dũng vừa mượn dao vừa mượn thêm một cái giỏ trúc, cậu ấy đặt đồ vật vào giỏ, phía trên phủ một ít cỏ: “Trong này có thịt, em sợ chó ngửi thấy sẽ ăn mất, nên cứ gửi chỗ bạn em, một hồi anh trở về thì em cho người đưa tới.”

“Cám ơn em, nhưng chỉ lấy những thứ này thì có ít quá không?” Trần Nham lo lắng quá ít đồ, người khác sẽ cho rằng anh không coi trọng Hiểu Tuệ.