Bà Lý ôm Vinh Cẩm đang ngủ ngon lành, ngăn chặt không biết bao nhiêu ánh mắt tò mò, ngưỡng mộ, kinh ngạc nhìn đứa cháu gái bảo bối trong vòng tay bà.
Ông Lý ra hiệu cho mọi người im lặng.
Nếu đã công khai chuyện này, vậy hiện tại ông sẽ kể rõ cả chuyện thần tích đã được kiểm nghiệm trước đó cho mọi người nghe.
Sau đó, những thôn dân của Lý gia thôn mới biết hóa ra lúc ban đầu, thần tích đã lấy Lý gia thôn làm trung tâm, lan rộng ra hàng trăm dặm.
Không chỉ một vùng bọn họ, mà những khu vực xung quanh cũng được hưởng lợi không ít. Tuy không được bội thu như Lý gia thôn, nhưng cũng hóa giải hạn hán, nước non xanh biếc, cuộc sống cũng có hi vọng.
Sau khi giải thích thật nhiều, cuối cùng trọng điểm cũng tới.
Điều mà mọi người quan tâm hơn cả chính là ân nhân cứu mạng của bọn họ, bé gái được cho là thần tiên hạ phàm kia.
“Đại đội trưởng à, kêu thím đưa Phúc Oa qua cho mọi người xem một chút đi.” Các chàng trai hăng hái đề nghị.
Trước đó, họ chỉ biết rằng cô con dâu út của nhà đại đội trưởng sinh ra được một bé gái, được đặt tên là Phúc Oa.
Vốn bọn họ còn thắc mắc tại sao bà Lý lại yêu quý đứa cháu gái nhỏ như vậy, hóa ra nguyên nhân nằm ở đây.
Nếu trong nhà bọn họ có một đứa bé thần tiên như vậy, bọn họ cũng sẽ yêu quý không buông tay.
Ông Lý thấy chuyện đã đến nước này rồi, không để mọi người xem một chút cũng không được, không thấy có người đã lảng vảng xung quanh bà Lý rồi sao?
Ông vẫy tay về phía người nhà, bà Lý bế cháu gái bảo bối của mình, được ba cô con dâu vây quanh, bước tới trước ánh mắt tò mò và phấn khích của mọi người.
Ba anh em Lý Trị Quốc dẫn theo các con trai đến đúng lúc, tách đám đông ra, tạo được một khoảng không gian nhỏ rồi đặt chiếc ghế đẩu xuống cho bà Lý ngồi lên.
Nồi niêu, bát đĩa trên chiếc bàn gỗ lớn cũng đã được dọn đi sạch sẽ, bàn cũng được mấy người phụ nữ trong thôn lau sạch.
Bà Lý kiêu hãnh đặt đứa bé quấn tã lót lên bàn, vén góc chăn lên, để lộ khuôn mặt bé gái trắng nõn non nớt bên trong.
Sau khi liếc mắt qua xem, nam nữ già trẻ đều choáng váng.
“Ôi, bé gái này thật xinh đẹp!”
“Trắng quá, sao lại đẹp thế nhỉ.”
“Wow, vừa mập vừa trắng!”
Lý gia thôn bọn họ chưa bao giờ sinh ra được một đứa bé trắng trẻo như vậy, có ai thấy mà không thích?
Huống hồ vừa mới sinh ra có mấy ngày đã đẹp như vậy rồi, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.
Vinh Cẩm tỉnh dậy sau giấc ngủ, há miệng ngáp một cái, nghe thấy chữ mập cô lập tức mở mắt ra, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn!
Tên khốn nào dám nói cô mập?
Nhìn kĩ lại đi, cái đồ mắt mù, thế này mà mập sao?
Rõ ràng chỉ là múp míp đặc trưng của trẻ con thôi!
Vinh Cẩm tức giận phun bọt sữa, thầm nói không có kiến thức thật đáng sợ.
Khi cô mở mắt ra, đám người vốn đang bàn tán xôn xao bên cạnh vô thức ngồi thẳng lưng, căng thẳng như thể binh sĩ bị thủ trưởng kiểm tra.
“Con mắt thật có thần!” Bác tộc trưởng híp đôi mắt cẩn thận xem xét, sau đó vuốt râu khen ngợi.
Nhưng điều này không đủ để chứng minh bé gái có vẻ bất phàm này là thần tiên chuyển thế, là ân nhân cứu mạng của thôn họ.
Suy cho cùng, mặc dù thần tích thực sự xảy ra, nhưng về cơ bản những gì ông Lý nói chỉ là những điều gia đình ông nói, cần có thêm bằng chứng thuyết phục hơn.