Về phần con dâu út, tuy bà Lý cũng khá hài lòng, nhưng đó là vì con trai út của bà vừa mắt.
Hai người thích nhau từ trước, sau đó hai bên tự báo gia đình, hai nhà mới trở thành thông gia.
Con trai út thích bay nhảy, con dâu út cũng không chững chạc lắm, bà Lý biết rõ điều đó.
May mắn thay, nhân phẩm của đôi vợ chồng trẻ không vấn đề gì, chỉ là chưa trải sự đời, sau này học hỏi một chút là được.
Sau khi Triệu Phượng Tiên thì thầm với mẹ chồng xong, lại ném cho mẹ chồng một ánh mắt kiểu “mẹ cũng hiểu mà”.
Bà Lý kinh ngạc gật đầu lia lịa, cháu gái của bà không phải người bình thường, những đứa trẻ bình thường sao có thể so được chứ.
“Mẹ biết nuôi con, mẹ từng nuôi tới năm đứa con, nhưng thần tiên thì… phải nuôi thế nào đây?” Bà Lý trở nên lo lắng.
Cái này... Triệu Phượng Tiên cũng không biết nha, cô ấy cũng chỉ mới lên kiệu hoa một lần.
Vương Nguyệt Cầm vốn đang co đầu rụt cổ không dám chen vào, lúc này lại giơ tay lên.
Khi chị dâu cả và mẹ chồng cùng nhìn sang, Vương Nguyệt Cầm mới chỉ vào mấy cánh hoa bị xé nát trên giường, nói cho đứa trẻ ăn cái kia nha.
Mới vừa rồi nó còn ăn rất vui vẻ, bọn họ đều nhìn thấy.
Bà Lý: “...”
Người ta thường nói mang thai ngu ba năm, e là đứa con dâu này của bà đã hồ đồ thật rồi, muốn cho đứa nhỏ mới được sinh ra ăn cánh hoa?
Triệu Phượng Tiên: “...”
Em ấy không biết cách nào để nói cho khéo léo hơn được sao? Cô ấy mới vừa giải vây cho em dâu xong, nó đã lại chọc tức mẹ chồng.
Hai người lớn trong nhà đồng thời nghẹn họng.
“Sao lại không thể ăn? Đây cũng đâu phải cánh hoa bình thường, nói không chừng con bé đang cần thứ này đó.”
Dưới ánh mắt đáng sợ của hai đại gia trưởng, Vương Nguyệt Cầm vẫn run rẩy kiên trì nói.
Vinh Cẩm bi bô, coi như khen thưởng cho người mẹ ruột vừa đoán đúng này.
Sau đó Vinh Cẩm lại phát ra hai tiếng a a để thu hút sự chú ý của mọi người rồi phun ra một bong bóng sữa, bên trong có mảnh vụn cánh hoa.
“Mẹ, nhìn kìa, con bé ăn được thật đó.” Vương Nguyệt Cầm vui mừng nói.
Bà Lý cũng chú ý tới. Đối mặt với đôi mắt to tròn trong veo của cô cháu gái bảo bối, bà do dự nhận lấy cánh hoa Triệu Phượng Tiên đưa tới, ngập ngừng đưa đến bên miệng đứa bé.
“Ah ưm…”
Vinh Cẩm cắn một miếng, ngậm chặt trong miệng dùng sức cắn xé, ăn đặc biệt sung sướиɠ.
Cùng lúc đó, đôi mắt lưu ly đen trắng rõ ràng kia cũng cong lên, cười híp mắt, dường như rất hưởng thụ.
Thần lực đang được bổ sung từng chút từng chút, ngày có thể mở ra tiên phủ cũng ngay trong tầm mắt, tiếp tục cố lên!
Cách mạng vẫn chưa thành công, đại lão Vinh Cẩm vẫn cần phải nỗ lực.
“Nó ăn thật này, chậm thôi chậm thôi, của cháu hết đó, không ai cướp của cháu đâu.” Bà Lý vừa cười vừa đút cánh hoa cho cháu gái, trông rất vui vẻ.
Tìm ra được thứ có thể cho cháu gái bảo bối ăn rồi, bà cũng thấy thoải mái hơn nhiều, bọn họ không phải lo cháu gái bị đói nữa rồi.
Vương Nguyệt Cầm nhìn một lúc, không nhịn được cũng giật một lá hoa bỏ vào miệng nếm thử.
“Hóa ra nó ngọt như vậy?” Vương Nguyệt Cầm kinh ngạc, vị ngọt ngào trong miệng thơm dịu cực kỳ, ngon hơn cả kẹo trái cây.
Bà Lý nhìn thấy vậy lại nghiêm mặt, nói Vương Nguyệt Cầm làm mẹ mà đi cướp đồ ăn của con mình, muốn ăn ngọt thì ăn đào đi, để cánh hoa lại cho cháu gái bà.
Vương Nguyệt Cầm lại ngượng ngùng đặt cánh hoa còn lại xuống.