Chương 4: Bàn Tay Vàng

“Còn có vấn đề nào khác sao, tôi đang vội, bàn tay vàng của những vị diện khác đang cần tôi đi phát cấp tốc.” Hệ thống nói.

“.....Không có.” Cố Lê nói.

“Nguyện thần linh phù hộ vây quanh cô.” Hệ thống giống như thần côn nói một tiếng, sau đó liền biến mất không thấy.

Cùng lúc đó, trong óc Trần Lệ xuất hiện một app ‘đào kho báu’, có hình dạng giống như quả đào đã chín.

Đương nhiên Cố Lệ không khách khí thử dùng ý thức đi vào, đúng như cô dự đoán quả nhiên là vào được, sau đó trước mắt cô thấy được một loạt sản phẩm chói mắt.

Thật là muốn cái gì là có cái đó, lại còn có thể đổi thành cái giá của thời đại hiện tại.

Ví dụ như một cân trứng gà giá hai mươi tám xu, rẻ hơn hai xu so với thời đại này.

Dựa theo tin tức trong trí nhớ của cô, thời đại này trứng gà giá 30 xu một cân, đây cũng là một một trong những phúc lợi, đúng không?

Còn có thịt gà, vịt, ngỗng, thịt heo, thịt bò, thịt dê, thịt lừa, thịt ngựa, cái gì cần bên trong đều có hết.

Trong hải sản còn có các loại ghẹ lông, tôm biển,... mà giá cũng rất mỹ lệ!

Cố Lệ xem đi xem lại tới hơn nửa đêm.



Mãi cho đến khi bụng đói thì thầm kêu, lúc này cô mới nhớ tới ngày mai cô được nghỉ một ngày!

Cô là nhân viên bán hàng ở cung tiêu xã, lúc này công nhân cũng không có kỳ nghỉ, nhưng mà mỗi tháng cũng có thể đến lượt nghỉ một ngày.

Bởi vì đồng nghiệp thay ca nên ngày mai liền đến phiên cô nghỉ phép, cũng là ngày Cố Lệ phải về quê nhà đi thăm con trai, thuận tiện cấp tiền sinh hoạt phí, nếu cô không có tới, nguyên chủ nguyên bản không tính toán trở về.

Tuy nhiên hiện tại Cố Lệ đã ở đây, cô nghĩ ngày mai là hẳn là phải về quê nhà một chuyến, rốt cuộc thì cô chính là nguyên chủ, nguyên chủ cũng chính là cô.

Tuy rằng là một cô gái, thậm chí còn chưa từng yêu đương, nhưng hiện tại đến con trai cô cũng đã có, không thể không có thái độ gì chứ? Tuy rằng là người nhận, nhưng rốt cuộc con trai cũng là do cô sinh ra nên cô cũng phải có trách nhiệm.

Vẫn là muốn trở về nhìn xem.

Nhưng thời gian đã trễ thế này, nấu cơm không còn kịp rồi, Cố Lệ liền lấy ra mười đồng tiền thử nạp vào tài khoản của chính mình.

Quả nhiên ý thức vừa động, tiền đã không thấy tăm hơi, hình dạng đồng tiền tượng trưng cho tiền trong thương thành thay đổi từ 0 thành 10.

Cố Lệ không nói hai lời, lập tức ở thương thành thử mua một chút, mua hai cái bánh mì cùng một lọ sữa bò, đại khái là nguyên nhân từ thân thể này, cô nhìn thấy thịt cũng rất là thèm, cho nên liền mua thêm một phần ăn chín là giò heo kho được đóng gói tốt, theo ý thức vừa động, mấy thứ này ngay lập tức xuất hiện ở trên bàn trước mặt cô.

Ăn hai cái bánh mì cùng một lọ sữa bò còn chưa đủ, cô còn gặm một phần giò heo kho, xong rồi đem rác rưởi trực tiếp ném vào thùng rác, không để lại một dấu vết nào.