Chương 8: Ai mà không thích gái đẹp

Nói xong, cô ngẩng cao cằm liếc nhìn về phía Lăng Vân Duyệt.

Vừa dứt lời, lập tức có mấy nam thanh niên háo hức nhìn sang, một nam sinh đứng dậy ở lối đi đối diện nói: "Tôn đồng chí, tôi cũng là thanh niên trí thức tỉnh Giang, tôi tên là Kiều Huy." Mấy thanh niên trí thức tỉnh Giang xuống nông thôn phía sau cũng lên tiếng đáp lời.

Cô gái mặt tròn bên cạnh thẹn thùng nói: "Tôi tên là Vương Tiểu Tiểu, đến từ tỉnh Hồ." Trần Phong nhìn Lăng Vân Duyệt và nói: "Tôi tên là Trần Phong, sống ở khu tập thể nhà máy thép thành phố Kinh, cũng là thanh niên trí thức tỉnh Giang." Nói xong, anh nhìn về phía Lăng Vân Duyệt.

Tôn Tiểu Vân có chút không vui, anh Phong là của cô, vừa định lên tiếng nói móc vài câu. Cô gái đối diện lên tiếng:

"Tôi tên Lăng Vân Duyệt, thanh niên trí thức tỉnh Đông xuống nông thôn." Lăng Vân Duyệt thản nhiên thu hết phản ứng của mọi người vào đáy mắt.

Tuy cùng xuất phát từ một địa phương, nhưng điểm đến không giống nhau, trên đường có người còn phải đổi tuyến, chú định chỉ có thể là khách qua đường.

Trong chớp mắt, Trần Phong và các nam thanh niên khác đều lộ vẻ thất vọng, ai mà không thích cô gái xinh đẹp, từ lúc bắt đầu mọi người đều âm thầm chú ý đến cô gái xinh đẹp, an tĩnh này.

Tôn Tiểu Vân lập tức yên tâm, xinh đẹp thì như thế nào, không đi cùng một địa phương, qua hai ngày anh Phong của cô sẽ quên mất.

Nhưng cô gái mặt tròn bên cạnh lại rất thất vọng, cô cũng thích người đẹp, nghe được Lăng Vân Duyệt không cùng địa phương với mình, tâm trạng lập tức không tốt, muốn ăn gì mới có thể dỗ dành được người như vậy.

Nhìn viên kẹo sữa đưa đến trước mắt, Lăng Vân Duyệt hơi sững sốt, quay đầu nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ. "Lăng đồng chí, mời bạn ăn kẹo."

Lăng Vân Duyệt suy nghĩ một chút rồi nhận lấy, mỉm cười nói: "Cảm ơn." Cô lấy bánh quy hạt dẻ từ trong không gian ra, che bằng ba lô trên tay, đưa cho Vương Tiểu Tiểu.

Vương Tiểu Tiểu cười càng vui vẻ hơn, tuy rằng cô vui lòng cho kẹo, nhưng nếu đối phương đáp lễ, chứng tỏ không phải là người tham lam, càng tốt, trong lòng cô đã đơn phương tuyên bố kết bạn.

Hữu nghị giữa các cô gái đơn giản như vậy, vốn dĩ chỉ là duyên phận ngồi cùng một chuyến xe, hợp nhau thì trò chuyện vài câu, không hợp thì coi như không quen biết, ví dụ như Tôn Tiểu Vân đối diện.

Có lẽ do sự giao lưu của hai người đối diện ảnh hưởng đến Tôn Tiểu Vân, cô ta hừ hừ lấy ra hộp cơm trưa thịt kho tàu do nhà chuẩn bị, nháy mắt toàn bộ toa xe đều tràn ngập mùi thơm nức mũi.

Như cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Tôn Tiểu Vân kiêu ngạo liếc nhìn mọi người một cái, "Anh Phong, đây là mẹ em chuẩn bị cho em, em một mình cũng ăn không hết, chúng ta cùng ăn đi."

Lăng Vân Duyệt không thể không cảm nhận được sự địch ý của Tôn Tiểu Vân, chỉ là kiểu tranh sủng như học sinh tiểu học này khiến cô có chút dở khóc dở cười.

Trần Phong nghe vậy cũng không phản đối, nhà anh ta và nhà họ Tôn là hàng xóm, cùng Tôn Tiểu Vân cũng là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, anh vẫn luôn coi cô như em gái mà đối đãi. Lần này xuống nông thôn, ông Tôn cũng dặn anh nhiều hơn.

Anh lập tức lấy ra cơm trưa của mình, là một hộp sủi cảo nhân thịt heo cải trắng. Anh ta nhìn thoáng qua Lăng Vân Duyệt đối diện và nói: "Lăng đồng chí muốn cùng nhau ăn chút sao?"

Lăng Vân Duyệt có chút ngoài ý muốn khi Trần Phong đối diện lại chủ động nói chuyện với mình, anh ta không thấy ánh mắt sắp phun lửa của người bên cạnh sao? Đại ca, anh không thể hại người như vậy a, "Không cần, tôi dị ứng sủi cảo. Cảm ơn a." -.-