"Cô, hiện tại trong chuồng bò nhà chúng ta, còn có ông nội hai, ngoài ra còn có ông bà Tần, hai người họ đều là người tốt." Sợ cô hiểu lầm, Trần Huy còn giải thích thêm rằng ông bà Tần không phải người xấu. Cậu trước đây bị bệnh, là ông Tần giúp cậu xem.
"Được rồi, buổi chiều còn phải làm việc, tối cô sẽ tìm cơ hội đến thăm mọi người, con gà mọi người mang về cũng không tốt nấu, cô về trước, tối nấu xong cho mọi người mang qua, nhớ nói với cậu một tiếng."
Bụng Trần Huy đúng lúc vang lên. Cậu có chút ngượng ngùng, từ khi xuống quê cậu chưa ăn qua thịt, nghe cô nói, nhất thời nghĩ đến hứng khởi, liền không kiềm chế được bản thân, hơn nữa chỉ cần không phải mùa gặt, chuồng bò là không có cơm trưa, cậu buổi sáng chỉ ăn một cái bánh bột ngô, hiện tại đã đói bụng đến hoảng.
Lần này Lăng Vân Duyệt không trêu chọc cậu, nương theo túi quần áo, lén lút đưa cho cậu mấy cái điểm tâm. Cũng không đưa quá nhiều, sợ lộ.
"Cảm ơn cô, cô trước xuống núi đi thôi, con lại đi dạo xem có thể tìm được rau dại không. Con và cô cùng nhau xuống núi cũng không tốt."
Đứa bé này hiểu chuyện đến mức khiến người ta thương cảm, từ khi nào cậu lại trở nên lo lắng như vậy?
"Được rồi, nghe người trong thôn nói rằng sâu trong núi rất nguy hiểm, con ngàn vạn lần đừng đi vào trong đó, cô hiện tại đã về quê rồi, con không cần lo lắng về thức ăn nữa." Biết không thể khuyên nhủ được cậu, sườn núi này thường xuyên có người đến đào rau dại nhặt củi, chỉ cần không phải mùa đông đói điên rồi thì động vật hoang dã sẽ không xuống núi, hơn nữa Tiểu Huy rõ ràng không phải lần đầu tiên đến đây, cậu còn quen thuộc địa hình hơn cả mình. Cô còn phải làm việc buổi chiều, nói xong liền không trì hoãn, cầm củi lửa và gà rừng đi xuống chân núi.
Đi được một đoạn đường, thấy xung quanh không có ai, cô thuận tay thu gà rừng vào không gian, tính toán tối nay sẽ nấu trong không gian, dù sao gà này là để mang về chuồng bò, sợ gặp phải phiền phức không cần thiết.
Chuồng bò cách thôn đuôi khoảng 200 mét, không xa không gần, bình thường chỉ có Lưu Lão Căn đi trấn trên cần xe bò chở hàng mới qua đây, còn lại không có ai qua lại.
Đi vào thôn đuôi, khi đi ngang qua nhà Lưu Lão Căn, Lăng Vân Duyệt bỏ xuống củi lửa, tiến lên gõ cửa. "Chú ơi, chú ở nhà không? Cháu là Lăng Vân Duyệt."
Người ra mở cửa là một người phụ nữ trung niên, trên người mặc quần áo vá nhiều mảnh, nhưng lại rất sạch sẽ. Tóc cũng được chải chuốt gọn gàng, nhìn qua có vẻ là một người cẩn thận.
"Cháu là thanh niên trí thức mới đến phải không? Thím đã nghe ổng nói về cháu, vào đi, ông già ơi, thanh niên trí thức Lăng gia đến rồi."
Mã Lan Hoa đã sớm nghe ông già nói qua, thanh niên trí thức Lăng gia này là người tốt, còn tặng cho ông ấy một đống kẹo sữa, thứ kẹo sữa này, người nhà quê dù có tiền cũng không có phiếu để mua.
Nhà họ vốn dĩ không giàu có, vào dịp Tết mua được một ít kẹo cứng đã là không tồi. Vốn dĩ bà định để dành toàn bộ cho đứa cháu gái nhỏ, nhưng ông già lại muốn bà cũng nếm thử. Nghĩ đến đây, nụ cười của Mã Lan Hoa càng thêm rạng rỡ.
"Dạ thím, thật ra cháu đến đây là để nhờ vả chú, cháu mới về quê, còn chưa kịp trồng rau, không biết nhà thím có nhiều rau không, cháu muốn đổi với thím."
Không đợi chú Lưu ra, cô trực tiếp nói rõ mục đích đến đây. Buổi sáng vô tình nghe người ta nói, nhà Lưu Lão Căn này cũng đáng thương, con trai của ông năm đó vì sửa đường sông mà ngoài ý muốn không còn, con dâu bỏ lại đứa con gái mới một tuổi cũng bỏ đi, chỉ còn lại hai vợ chồng già mang theo đứa cháu gái nhỏ sinh sống, toàn bộ đại đội chiếu cố nên ông thỉnh thoảng lại lái xe bò chở người trong thôn đi trấn, kiếm chút tiền công điểm. Mới đây mới tốt hơn một chút.