Chương 8: Ở lại



Tống Tuấn Vũ nghe thấy lời nói của Dịch Linh, anh gật đầu nói: “Được rồi.”

Tống Tuấn Vũ khẽ cau mày, nhìn thứ nước không được rõ lắm: “Đây là nước sao?”

Dịch Linh gật đầu tự nhiên nói: “Đúng vậy, là nước , anh mau uống đi." Thấy Tống Tuấn Vũ không uống, Dịch Linh trừng mắt nhìn anh ta nói: "Sao vậy, anh cho rằng tôi sẽ hại anh sao? Mau uống đi."

Nhìn thấy bộ dạng hung tợn của Dịch Linh, Tống Tuấn Vũ đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, cô gái nhỏ trước mặt anh trông trắng trẻo, thanh tú, tưởng rằng biểu hiện của cô ấy rất dữ tợn, nhưng thật ra cũng không đáng yêu chút nào, trong tiềm thức anh không nhịn được cười, cầm cốc lên uống nước.

Sau khi đặt cốc xuống, Tống Tuấn Vũ liếc nhìn Dịch Linh nói: “Đây rõ ràng cũng là thuốc.”

Nghe thấy câu nói trực tiếp của Tống Tuấn Vũ, Dịch Linh lại lườm anh nói: “Đây rõ ràng là nước, đừng nói nhảm, được rồi, bây giờ em sẽ thay thuốc cho anh.”

Cô vừa nói vừa từ từ nới lỏng miếng băng gạc trên đầu Tống Tuấn Vũ. Nhìn thấy vết thương đáng sợ, cô không khỏi cảm thấy đau đớn, sau đó cẩn thận sát trùng vết thương, cuối cùng quấn băng gạc cẩn thận lại: “Được rồi, ngày mai em lại sẽ xử lý vết thương cho anh.”

Nghe Dịch Linh nói xong, Tống Tuấn Vũ mới trở lại cảm giác của mình.

Lúc nãy khi Dịch Linh đang thay băng gạc chỗ vết thương, hai người gần đến mức anh có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của cô gái nhỏ, rất tao nhã và ấm áp, khiến anh muốn lại gần.

Dịch Linh không để ý gì cả, cô nhìn băng gạc mình quấn và cảm thấy nó rất hoàn hảo: “Anh nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Cuối cùng, cô mới phản ứng lại: “À, anh cả của em đã đi mời bác sĩ Lý, em đoán là chuẩn bị ông ấy đến, sau khi bác sĩ Lý khám bệnh xong thì có thể nghỉ ngơi.”

Tống Tuấn Vũ gật đầu khi nghe lời này, sau đó hỏi anh bị thương như thế nào.

"Khi vào hang, em thấy anh nằm đó, máu chảy khắp đầu nên em nhanh chóng cõng anh trên lưng rồi rời khỏi hang. Còn những chuyện còn lại, em không biết."

Lúc cô đọc truyện, cũng không đọc thấy truyện đề cập đến Tống Tuấn Vũ, anh bị thương như thế nào, cô chỉ biết anh đến tỉnh Giang làm ăn, cho nên cô thật sự không biết tại sao Tống Tuấn Vũ lại xuất hiện ở thôn Đào Hoa.

Sau khi nghe Dịch Linh kể lại, đôi mắt của Tống Tuấn Vũ có chút suy tư.

Thấy anh cau mày suy nghĩ mông lung, Dịch Linh chỉ nghĩ làm sao băng bó vết thương cho đẹp, nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi Tống Tuấn Vũ cứ suy nghĩ sẽ đau đầu, cô vội vàng nói: "Tốt hơn hết anh đừng suy nghĩ lung tung nữa, để không phải đau đầu nữa, mọi chuyện cứ chờ Bác sĩ Lý nhìn xem. Hơn nữa, điều quan trọng nhất đối với anh bây giờ là chăm sóc vết thương của mình thật tốt."

Dịch Linh thực sự hy vọng rằng Tống Tuấn Vũ có thể khỏe lại sớm hơn, trong trường hợp này, cô có thể được coi là đã tích lũy tài lộc, để đến khi Tống Tuấn Vũ nhớ đến gia đình tốt đẹp của cô, sau này Phùng bÌnh bình sẽ không thể mượn tay của anh mà chèn ép nhà họ Tần nữa.

Nghe vậy, Tống Tuấn Vũ liếc nhìn cô, khi anh thấy cô gái nhỏ có ánh mắt lo lắng, trong lòng hơi rối loạn, anh không còn nghĩ đến chuyện của mình nữa, anh chỉ mỉm cười gật đầu nói: "Ừm, tôi sẽ hồi phục tốt."

Nhìn thấy nụ cười của Tống Tuấn Vũ lần nữa, cô không khỏi nghĩ:" Ai có thể chống lại cái nhìn này?"

Thật sự không hiểu sao ban đầu nữ chính không thích anh mà lại thích nam chính.

Nghĩ lại, nam chính cũng phải có hào quang thì nữ chính mới thích.

Nghĩ đến điều này, Dịch Linh nhanh chóng lắc đầu. Đây không phải việc của cô. Cô chỉ muốn những gì cô làm kiến gia đình có một cuộc sống tốt đẹp: “Em đi ra ngoài trước, anh nghỉ ngơi thật tốt.”

Dịch Linh không nhận ra cho đến khi cô bước ra ngoài, không có thuốc và nước sát trùng, cô cần đến nơi không có người để lấy đồ ra để xử lý trước.

Khi Dịch Linh hoàn thành tất cả những điều này, lúc này Tần Hạo Nhiên cũng dẫn bác sĩ Lý đến.

“Bác sĩ Lý, ông đến rồi, chúng ta cùng vào đi.” Dịch Linh chào hỏi khi thấy bác sĩ Lý đến.

Tô Mai Hương và những người khác cũng chào hỏi với bác sĩ.

Bác sĩ Lý kiểm tra cho Tống Tuấn Vũ một lần nữa, sau đó cau mày nói: “Xem ra vết thương trên đầu quá nghiêm trọng, ảnh hưởng đến trí nhớ.”

Nhìn vẻ mặt của bác sĩ, Dịch Linh có chút căng thẳng: “Bác sĩ Lý, phải làm sao với việc này đây? Khi anh ấy mới có thể khôi phục trí nhớ?”

Bác sĩ Lý không nói tiếp.

Nhưng những người khác đều hiểu ý ông ấy, Tống Tuấn Vũ có thể không nhớ mình là ai trong suốt quãng đời còn lại.

Tô Mai Hương ở một bên mặt đầy buồn bã.

Nếu Ngụy Vũ không thể nhớ mình là ai, thì làm sao có thể tốt lên được.

Tần Trung Bình cũng cảm thấy chuyện này hơi khó giải quyết, nhưng Ngụy Vũ đã được cứu sống, việc quan trọng nhất bây giờ là chữa khỏi vết thương cho Ngụy Vũ: “Bác sĩ Lý, ông xem có cách này chữa cho cậu ấy.”

Bác sĩ Lý vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Bây giờ là tốt nhất là chữa lành vết thương trước, sau đó tìm cách khôi phục trí nhớ. Tốt nhất là để cậu ta nhìn thấy những thứ mà cậu ta đã quen thuộc trước đây, để có thể nhớ được."

"Bác sĩ Lý, chúng tôi không biết cậu ấy, bản thân cậu ấy cũng không nhớ được chuyện gì đã xảy ra trước đó, vậy có thể đi xem những thứ quen thuộc ở đâu.”

Khưu Linh cảm thấy chuyện này hoàn toàn không thể, may mà sẽ có người đến tìm Tống tuấn Vũ, nên cô cũng không lo lắng lắm.

Khi bác sĩ Lý nghe những lời của Dịch Linh, ông liếc nhìn cô, nói: “Vậy thì tôi không còn lựa chọn nào khác.”

Tần Trung Bình vội vàng nói: “Bác sĩ Lý, vì Ngụy Vũ đã quên chuyện quá khứ rồi. Không vấn đề gì, vậy thì cứ ở đây đợi cậu ấy nghĩ ra.”

“Không sao, cứ chăm sóc cậu ấy thật tốt, tôi về trước.” Bác sĩ Lý xua tay rồi đi thẳng về.

Tần Hạo Nhiên nhanh chóng ra ngoài tiễn bác sĩ.

Tống Tuấn Vũ sờ lên vết thương trên đầu, nhìn Tần Trung Bình ấm áp lễ phép nói: “Chú Tần, khi nào cảm thấy tốt hơn thì cháu rời đi.”

Mặc dù đã quên chuyện trước đây, nhưng anh vẫn phán đoán được bình thường, bây giờ đã vậy, gia đình ông đã cứu mình, anh có thể thấy cuộc sống khó khăn của gia đình ông, gánh nặng có thể sẽ nặng hơn nếu có thêm anh, vì vậy anh sẽ không ở lại làm ảnh hưởng đến Ngườ khác.

Tần Trung Bình vội vàng nói: “Ngụy Vũ, việc quan trọng nhất của cậu bây giờ là chăm sóc vết thương thật tốt, đừng suy nghĩ nhiều về chuyện khác.”

Dịch Linh vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, anh có thể ở trong nhà của chúng tôi, gia đình chúng tôi rất hoan nghênh anh.”

Tống Tuấn Vũ không thể rời đi nếu anh không khỏe lại, cô phải chăm sóc anh thật tốt, đối phương sẽ cảm động và biết ơn.

Nghĩ đến điều này, Dịch Linh bật cười, đôi mắt cô đầy ánh sáng khi cô nhìn Tống Tuấn Vũ.

Tống Tuấn Vũ vốn dĩ muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Dịch Linh, trong mắt có ý cười, dường như cô gái nhỏ này rất muốn anh ở lại, nên anh không nói thêm gì nữa.