Chương 4: Phùng Bình Bình

Nhìn món ăn có sự khác biệt lớn như vậy, Dịch Linh chỉ cảm thấy xấu hổ, ngại ngùng: "Mẹ, thật ra thì ..."

Nhưng Dịch Linh vẫn chưa nói xong lời cô đang muốn nói, Tô Mai Hương cắt ngang: “Dịch Ling, ngồi ăn mì đi.”

Tần Trung Bình cũng quan tâm nói: “Ừ, mau ngồi xuống ăn mì đi.”

Ngụy Hồng thậm chí còn trực tiếp kéo Dịch Linh ngồi xuống, nhét đũa vào tay cô.

“Được rồi Dịch Linh, mau ăn đi.” Tần Hạo Nhiên cảm thấy lo lắng khi thấy em gái mình xấu hổ như vậy, trước đây em gái cũng không như thế này: “Dịch Linh, nếu em không ăn thì mì sẽ bị vón cục, em chưa bao giờ như thế này với mọi người."

Nghe vậy, Dịch Linh không còn do dự nữa, gật đầu nói: "Được rồi, con ăn ngay." Cô sợ mọi người nghĩ cô khác với trước đây.

Thấy vậy, những người khác cũng ngồi xuống.

Tần Trung Bình cầm đũa trước, sau đó mọi người mới chậm rãi dùng bữa.

Dịch Linh ăn mì trong miệng, trong lòng không khỏi gật đầu, tay nghề của chị dâu thật là tốt, món mì gà này rất ngon.

Nhưng dù món mì trong miệng cô có ngon đến đâu, Dịch Linh cũng cảm thấy hơi khó chịu.

Cô đang tự mình ăn tô mì gà trứng thơm phức, những người khác trong nhà chỉ ăn cơm khoai và dưa chua, lúc này cô cũng để ý thấy em trai mình đang nuốt nước bọt nên cô vội vàng ăn hết một nửa số mì trong bát. Cô đưa bát cho Tần Tử Du: "Tử Du, vừa rồi chị đã ăn súp gà rồi, nên chị gần như no rồi. Em phải có trách nhiệm ăn xong số mì còn lại mà chị không thể ăn hết."

Tần Tử Du muốn từ chối, nhưng cậu đã ngửi thấy mùi mì thơm phức, cậu không thể chịu được mà nuốt nước miếng một lần nữa.

Nhìn thấy cậu con trai nhỏ như vậy, Tần Trung Bình cảm thấy có chút không được thoải mái, lập tức nói: "Tử Du, chị gái đã kêu con ăn rồi, con mau ăn đi."

Nghe thấy lời nói của cha mình, Tần Tử Du vui vẻ di chuyển đũa, ăn xong bát mì trong một hơi.

Thấy Tử Du ăn nhanh quá, Dịch Linh thầm hạ quyết tâm, lần sau có cơ hội nhất định phải cho gia đình ăn món gì đó ngon, nhìn sắc mặt họ xanh sao và gầy đi, cô biết họ ăn chưa no.

Trong khi cả nhà đang dùng bữa, một giọng nói trong trẻo vang lên từ cửa: "Dịch Linh, tôi đến đây để gặp cậu."

Nghe thấy giọng nói này, Tô Mai Hương vô thức cau mày, trong khi Ngụy Hồng bĩu môi: "Tại sao Phùng Bình Bình này lại tới đây?"

Dịch Linh choáng váng khi nghe giọng nói của Phùng Bình Bình.

Phùng Bình Bình ... Đây là nữ chính của cuốn sách mà cô xuyên qua, không ngờ lại gặp nữ chính sớm như vậy.

Nhưng ngay sau đó, Dịch Linh lại cảm thấy có điều gì đó không ổn, lúc này không phải nữ chính phải đi cứu nam phụ là nhân vật phản diện, sau đó khiến nam chính cảm kích và đáp ứng một số yêu cầu của cô ta.

Trong nguyên tác, Tần Dịch Linh và nữ chính Phùng Bình Bình có quan hệ tốt, nhưng những người còn lại nhà họ Tần không thích nữ chính cho lắm, vì vậy sau khi Tần Dịch Linh tự sát, nhà họ Tần thậm chí không duy trì mối quan hệ hời hợt với Phùng Bình Bình, khiến Phùng Bình Bình ôm mối hận, đến khi để nam chính thành lập trường tiểu học ở thông Hoa Đào, địa vị của cô ta đã trở nên quan trọng hơn ở thông Hoa Đào, những người khác có thể thấy rằng Phùng Bình Bình không thích gia đình nhà Tần Trung Bình, vì vậy thôn dân Hoa Đào ngày càng lạnh nhạt với nhà họ Tần.

Nghĩ đến đây, Dịch Linh siết chặt đôi đũa trong tay cô.

Trước đây cô không cảm thấy điều gì khi đọc cuốn tiểu thuyết, nhưng bây giờ khi nó xảy ra với cô, Dịch Linh chỉ cảm thấy hành động của Phùng Bình Bình thật kinh tởm.

Lúc này Phùng Bình Bình đã bước vào. Cô ta nhìn thấy Dịch Linh đang ngồi đó với khuôn mặt hồng hào, khuôn mặt tinh xảo như mọi khi, lông mày hơi nhíu lại, nhưng ngay sau đó cô ta lại cười và nói: "Dịch Linh, thật tốt khi thấy cậu vẫn ổn."

Dịch Linh bước vào xã hội sớm, cô đã nhìn thấy đủ loại người trước đó, ngay khi nhìn thấy bộ dạng của, Phùng Bình Bình cô biết rằng người này thật giả dối. Cô ta kêu Dịch Linh là bạn, khuôn mặt của cô đã tái lại: “Cảm ơn cô đã đến gặp tôi, nhưng tôi không sao, cô mau về nhà ăn cơm đi.”

Nghe vậy, Phong Bình Bình không khỏi ngẩn ra một lúc.

Tần Dịch Linh có chuyện gì vậy, Dịch Linh trước đây cô ấy tình cảm lắm, sao hôm nay lại lạnh lùng như vậy.

Lúc này, cô ta cũng chú ý đến tô mì gà trước mặt Tần Dịch Linh, càng nắm tay chặt hơn, cô ta ở nhà chỉ có thể ăn cháo, mà Tần Dịch Linh cũng như cô, rõ ràng là một cô gái hám tiền, nhưng cô ấy có thể ăn mì gà ngon như vậy. Thật không công bằng.

Nhìn gia đình hạnh phúc trước mặt, trong mắt Phùng Bình Bình lóe lên một tia sương mù, sau đó nhìn Dịch Linh mang theo ý cười nói: "Dịch Linh, vậy buổi chiều tôi sẽ đến chơi với cô."

Dịch Linh gật đầu nhẹ không nói gì.

Nhìn thấy Dịch Linh như vậy, Phùng Bình Bình càng tức giận, nhưng cô ta nhìn Tần Dịch Linh Cảm thấy càng ngày càng khó chịu, lúc trước cô đến đây, cô ấy sẽ mời cô ở lại ăn tối, cả nhà họ cũng lấy bát đũa riêng cho cô ta. Hôm nay, không có chuyện đó.

Sau khi Phùng Bình bình rời đi, Tô Mai Hương không khỏi nhìn con gái và nói: "Dịch Linh, mẹ nghĩ rằng Phùng Bình Bình không phải là người mà con có thể có mối quan hệ thân thiết. Tốt hơn là con nên tránh xa cô ta trong tương lai." Mặc dù trước đó bà đã thuyết phục con gái nhiều lần nhưng con gái bà không nghe, mỗi lần nhìn thấy Phùng Bình Bình, bà lại nhắc nhở con gái.

"Mẹ, con hiểu rồi, sau này con sẽ ít tiếp xúc với Phùng Bình Bình."

"Mẹ biết con và Phùng Bình Bình có quan hệ rất tốt..."

Tô Mai Hương đang nói dở, sau đó bà nhận ra con gái mình vừa mới nói gì, bà nhìn con gái với vẻ không tin nổi, nói: "Dịch Linh, mẹ...Con có nghe thấy không?"

Dịch Linh gật đầu nói: "Mẹ, con biết rằng mẹ đều vì tốt cho con, nên đương nhiên con phải nghe lời mẹ, chưa kể lần này con suýt chết, điều này khiến con thực sự hiểu ra rất nhiều điều, con sẽ không bao giờ để mẹ phải lo lắng cho con về sau này nữa."

Khi nghe những lời nói này của Dịch Linh, những người khác đều cảm thấy đau lòng. Họ đều cho rằng lần này xuyết chết nên Dịch Linh đã có cái nhìn sâu sắc hơn. Họ thà để Dịch Linh vô tư như trước.

“Dịch Linh, sau này anh trái em nhất định sẽ bảo vệ em, không bao giờ để em gặp nguy hiểm.”

Ngụy Hồng cũng nói: “Đúng vậy, Dịch Linh, chị dâu của em sau này sẽ càng tốt với em hơn nữa."

Ngay cả Tần Tử Du cũng nắm chặt tay cô nói: "Chị ơi, khi lớn lên em sẽ bảo vệ chị."

Không nói đến Tần Trung Bình và Tô Mai Hương, bọn họ nóng lòng muốn nắm chặt Dịch Linh trong lòng bàn tay.

Nhìn thấy một gia đình như vậy, Dịch Linh chỉ cảm thấy có chút không chân thật, không có ai sẽ đối xử tốt với cô trước khi cô chưa xuyên đến, nhưng bây giờ có rất nhiều người ở trước mặt cô, đối với cô tốt như vậy: "Ba mẹ, anh Trai, chị dâu và cả Tử Du cám ơn mọi người.”

“Này… chúng ta đều là một gia đình, nói gì cảm ơn.” Tần Hạo Nhiên vẫy vẫy tay, sau đó lại bắt đầu ăn cơm.

Dịch Linh nhìn gia đình như vậy, không khỏi muốn đối tốt với họ, nhưng nghĩ đến việc nữ chính cứu nam phụ, cô không thể ngồi yên, cô đứng lên nói: "Ba mẹ, con ra ngoài một chút."