Nghe vậy, Tần Trung Bình bật cười thành tiếng.
Nhìn thấy nụ cười của con trai cả, trong lòng Ngô Hề Hoa đột nhiên có chút không ổn, mọi chuyện gần đây khiến bà có chút mất kiểm soát, loại cảm giác này rất tệ: "Trung Bình, con cười cái gì vậy? Mẹ nói không đúng sao?"
"Mẹ, giữa chúng ta có quan hệ gì không?"
“...” Ngô Hạc Hoa cứng họng.
Tần Trung Bình nghĩ đến người mà mẹ ông giới thiệu cho Dịch Linh, ông muốn cắt đứt tất cả.
"Mẹ, mẹ vẫn nên nhớ vụ cháy kho thóc của làng sáu năm trước. Dù kế toán Khiêm đã được cứu, nhưng ông ấy bị thương nặng. Tất cả đều do đội của chúng ta giao cho, vì sự việc này, làng Đào Hoa của chúng ta đã có một năm đặc biệt khó khăn."
Nghe vậy, lông mày của Ngô Hề Hoa giật giật, ánh mắt hoảng hốt, nhưng bà đã sớm bình tĩnh trở lại. Bà đi xuống, nhìn Tần Trung Bình nói: “Đã nhiều năm như vậy, ta không nhớ rõ, nhưng con đang nói cái gì vậy?”
Tần Trung Bình vốn đã quan sát kỹ lưỡng mẹ mình, tự nhiên không bỏ sót vẻ hoảng sợ trong mắt bà, ông chế nhạo: “Đương nhiên là quan trọng, bởi vì ngọn lửa đó là do Á Hiên châm ngòi.”
“Cái gì . … con…con đang nói cái gì vậy… con đang nói nhảm nhí gì ở đây vậy? Á Hiên từ bao giờ lại làm ra chuyện như vậy.”
Ngô Hề Hoa run rẩy nói, hiện tại bà thực sự rất hoảng loạn, ngoại trừ bà chỉ có Á Hiên mới biết chuyện này, không ai khác có thể biết, vậy làm sao đứa con cả này lại biết, lại còn nói ra trong thời điểm này là có ý gì.
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của mẹ, Tần Trung Bình bình tĩnh nói: "Mẹ, lúc đó con nghĩ đến tình anh em, cho nên dù biết chuyện cũng không nói cho mẹ biết, nhưng bây giờ thì khác, mẹ không quan tâm Dịch Linh đẩy nó vào hố lửa, con cũng không cần quan tâm đến tình anh em, con sẽ đi nói với thôn trưởng chuyện này.”
Nhìn thấy Tần Trung Bình muốn đi, Ngô Hề Hoa túm lấy ông, mắng chửi: “Tần Trung Bình, mày là đứa con trai bất trị, Á Hiên là em trai của mày, mày định bắt nó vào tù.”
“Tần Trung Bình, mày định làm gì vậy, không thấy gia đình nó đang tốt đẹp sao? Vào tù…mày muốn nó bị người ta hành hạ sao?”
Tần Trung Bình nhìn Ngô Hề Hoa cười nói: "Mẹ, yêu cầu của con rất đơn giản, gia đình chúng ta nên chia ra càng sớm càng tốt, chuyện kết hôn của Dịch Linh, mẹ đừng xen vào, mẹ đừng nghĩ con không biết mẹ giới thiệu cho Dịch Linh thứ gì. Dịch Linh mà phải cưới loại người đó sao, dù sao con cũng không đồng ý, cứ tiếp tục như thế này thì mẹ cứ chờ Á Hiên bị bắt đi thôi. Nếu Á Hiên bị bắt đi là lỗi do mẹ.”
Nhưng mà, Tần Trung Bình nhìn Ngô Hề Hoa đang ngây người, trên mặt không có một tia cảm xúc.
Nhìn thấy con trai cả như vậy, Ngô Hề Hoa cảm thấy có chút bối rối không biết vì sao: “Mày…mày xác định chia ra rồi phải không?”
Tần Trung Bình gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu gia đình chúng ta chia ra dễ dàng, em trai cũng được đảm bảo.”
Nếu mẹ không ngừng can thiệp vào chuyện của Dịch Linh, thì con sẽ tiếp tục giữ bí mật này, nếu không, cả làng Đào Hoa sẽ biết những gì Á Hiên đã làm."
“Mày..."
Nhìn thấy con trai cả nhất định phải chia ra, Ngô Hề Hoa tức giận đến không nói nên lời, cũng không có buông tay ngay lập tức, phải biết đứa con trai này còn siêng năng hơn nhiều đứa con khác và nó kiếm được từ nghề thợ mộc cũng có rất nhiều tiền, nếu thật sự gia đình chia ra thì sau này bà chẳng được gì của nó nữa, lòng bà sôi trào lo lắng, không biết phải làm sao, thấy Ngô Hề Hoa vẫn chưa buông tha, Tần Trung Bình đã mất kiên nhẫn.
"Từ khi mẹ nghĩ Á Hiên không quan trọng để cho người ta bắt đi cũng được, thì con sẽ đến gặp trưởng thôn ngay bây giờ."
"Mày dừng lại cho tao."
Ngô Hề Hoa cuối cùng ngăn cản Tần Trung Bình, bất đắc dĩ gật đầu nói: "Được, ta đồng ý chia ra.” Tần Trung Bình tiếp tục nói thêm: “Còn chuyện hôn nhân của Dịch Linh, mẹ không thể xen vào, còn cái tên Hồ Toàn Văn, không chỉ ly hôn mà còn mang theo một đứa con trai, mẹ không biết xấu hổ nên giới thiệu cho Dịch Linh sao, có lúc con thực sự nghi ngờ rằng con không phải mẹ sinh ra mà là nhặt được.”
Nghe vậy, ánh mắt của Ngô Hề Hoa lóe lên, Tần Trung Bình từ đầu đến giờ đều chú ý đến biểu hiện của mẹ mình, tự nhiên không bỏ qua né tránh ánh mắt của bà, hiện tại trong lòng ông còn nghi ngờ, có phải mẹ ông nhặt được ông không, cho nên bà có thể nhẫn tâm bóp chết gia đình ông, muốn chuyển hết mọi thứ trong gia đình cho á Hiên và Vị Ương. Nghĩ đến đây, trong mắt Tần Trung Bình tràn đầy vẻ suy tư, nhưng quan trọng nhất hiện tại là giải quyết chuyện chia ra: “Vì đã có chuyện này, vậy con sẽ đến gặp thôn trưởng, và sáng mai thôn trưởng sẽ đến làm chứng cho chúng ta.” Nói xong, Tần Trung Bình rời đi.
Nhìn thấy Tần Trung Bình bỏ đi không chút do dự, Ngô Hề Hoa bắt đầu ném đồ đạc trong cơn thịnh nộ và chửi rủa đứa con trai này bất hiếu.
Mặt khác, khi Tần Á Hiên nhìn thấy Tần Trung Bình đi tới, ông ta không khỏi nói: “Trung Bình, sao anh lại ở đây.”
“Chú Á Hiên, anh đã thuyết phục mẹ rồi, ngày mai anh sẽ đến nhà trưởng thôn nhờ ông ấy làm nhân trứng cho chúng ta.”
nghe vậy Tần Á Hiên có chút kinh ngạc: “Mẹ đồng ý?”
Tần Trung Bình trực tiếp gật đầu nói: “Đúng vậy, mẹ đã đồng ý.”
Hiện tại Tần Á Hiên thực sự bối rối, theo ông ta biết, Ngô Hề Hoa sao có thể để cho người anh này dễ dàng đi ra ngoài như vậy, nhưng ông ta đối với Tần Trung Bình cũng biết người anh này sẽ không nói dối, cho nên trực tiếp gật đầu nói: "Được rồi, do mẹ đồng ý, vậy ngày mai em sẽ đến.”
“Vậy thì cảm ơn chú Á Hiên.”
Tần Trung Bình cảm ơn ông ta rồi quay đầu rời đi.
Thấy chồng về, Tô Mai Hương vội vàng chạy tới hỏi: “Trung Bình, thế nào?”
Nhìn thấy vẻ mặt háo hức của vợ, Tần Trung Bình nói thẳng: “Đừng lo, mẹ đã đồng ý chia ra rồi. Trưởng thôn ngày mai cũng sẽ đến chứng kiến
cho chúng ta, để gia đình chúng ra với nhà cũ bên kia."
Nghe vậy, Tô Mai Hương rốt cục thở phào nhẹ nhõm: “Thật tốt.”
Khi Dịch Linh nghe về chuyện này, cô cũng sửng sốt một hồi, cô thật sự không ngờ Tần Trung Bình có thể giải quyết sự việc nhanh như vậy, nhưng nếu gia đình thật sự có thể chia ra thì đó là điều tốt nhất.