Chương 15: Tính toán

Khi Tần Trung Bình trở lại, Tô Mai Hương đã nói chuyện với chồng bà về chia ra.

Nghe vậy, Tần Trung Bình không chút do dự nói: "Được rồi, ngày mai tôi sẽ đến gặp mẹ, để nói với bà ấy về việc chia ra. Gia đình chúng ta đã dọn ra khỏi nhà cũ từ lâu, việc chia ra cũng nên được thực hiện.”

Thấy chồng đồng ý, trên mặt bà đầy vui mừng: “Được rồi, ngày mai ông có thể về nói chuyện này với mẹ, tốt nhất nên chia ra càng sớm càng tốt.”

Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của vợ, Tần Trung Bình nói một cách hối lỗi: "Mai Hương, bà đã làm việc chăm chỉ trong nhiều năm qua.”

Tần Trung Bình vòng tay ôm vợ, thở dài lại nói: "Bà đã rất chăm chỉ, bà vốn là một tiểu thư, nhưng bây giờ lại là một thôn dân sống với tôi."

Tô Mai Hương tự giễu: “Thật là một vị tiểu thư, Ông của tôi đã mất từ lâu.” Rốt cục nước bà mắt lưng tròng, nghĩ đến ông đã không còn, lòng bà tràn đầy hoang vắng.

“Có lẽ bố vợ tôi và những người khác vẫn còn sống. Bà phải có hy vọng.”

Tô Mai Hương thở dài: “Đã gần 30 năm rồi, bọn họ nhất định đã đi rồi, nếu không thì họ đã đến gặp tôi lâu rồi." Cô con gái duy nhất trong gia đình từ nhỏ đã được chiều chuộng, nếu nhà bà còn sống thì nhất định sẽ tìm đến bà, nhưng sau bao nhiêu năm vẫn không có tin tức gì, chưa kể là bà và chồng đã nhờ người hỏi thăm trước đó nhưng không tìm được gì cả.

Nghe được lời nói của vợ, Tần Trung Bình cứng họng.

Bởi vì ông cũng cảm thấy nhà vợ nhất định không còn, khi ông bí mật giúp dò hỏi tin tức, ông hỏi thăm không chỉ một lần mà vô số lần, nhưng không có tin tức gì.

Cuối cùng, ông chỉ có thể nói: “Được rồi, trước tiên chúng ta hãy cố gắng sống thật tốt, sau đó tôi sẽ nhờ người hỏi thăm.”

Tô Mai Hương lau khóe mắt, gật đầu nói: “Đúng vậy, vạn nhất điều quan trọng bây giờ là chúng ta hãy sống thật tốt cuộc sống của mình, để gia đình có đủ ăn.”

Sau khi hai vợ chồng nói chuyện một lúc, Tần Trung Bình dẫn con trai ra ngoài.

Tô Mai Hương đã trực tiếp đến gặp con gái và nói với cô về quyết định của Tần Trung Bình: "Dịch Linh, cha của con cũng đã đồng ý chia ra toàn diện. Ông ấy sẽ đến gặp bà con vào ngày mai để nói về việc chia ra, cuối cùng chúng ta sẽ có thể sống cuộc sống của chính mình trong tương lai.”

Trước đây bà không nghĩ đến chuyện chia ra.

Bà còn nhớ có lần vợ chồng bà đề cập chuyện chia ra nhưng chồng không đồng ý, từ đó bà không nhắc nữa.

Nhưng Dịch Linh không hy vọng nhiều.

Ngô Hề Hoa nhất định sẽ không để bọn họ dễ dàng chia ra, đến lúc đó sẽ gặp rắc rối, cho nên cô phải nghĩ cách chia ra khỏi nhà họ Tần một cách vui vẻ.

Nhìn thấy biểu hiện của con gái, bà cũng biết con gái đang nghĩ gì.

"Dịch Linh, mẹ biết con sẽ lo lắng, nhưng con phải tin vào cha mình. Trước đây, cha con rất quan tâm đến gia đình nên ông ấy đã chịu đựng mọi chuyện, nhưng bây giờ cha con tỉnh lại rồi thì không nên như thế này nữa.”

Dịch Linh gật đầu nói: "Mẹ, con hiểu rồi, con tin cha có thể xử lý nó tốt."

Ngày thứ hai, Tần Trung Bình trực tiếp đến nhà cũ.

Nhìn thấy Tần Trung Bình đi tới, Ngô Hề Hoa vẻ mặt tối sầm nói: "Mày làm sao vậy? Mày đây là đến xin lỗi? Nếu là thật sự muốn thành thật xin lỗi, thì trả lại số gạo mày đã lấy của em trai mày."

Mẹ, đó là gạo của nhà con, con chỉ lấy lại những gì thuộc về con."

Nghe vậy, Ngô Hề Hoa tức giận nói: "Tao không quan tâm, đó là gạo của nhà em trai mày."

Nhìn thấy bộ dạng này của bà, Tần Trung Bình không muốn nói thêm nữa, chỉ nói: "Hôm nay con đến đây để nói về chuyện gia đình chia ra, lát nữa con sẽ đến gặp trưởng thôn để ông ấy làm nhân chứng cho chúng ta."

"Cái gì…chia ra? " Ngô Hạc Hoa hoàn toàn không ngờ con trai lớn của mình lại nói ra lời như vậy, nhưng ngay sau đó bà đã kiên quyết phản đối: "Mẹ không đồng ý, mẹ còn chưa chết, con nghĩ tới chuyện chia ra, con không nghĩ đến mẹ đã nuôi lớn con lo cho cái gia đình này…”

Nghe những lời này, Tần Trung Bình cuối cùng cũng hỏi ra những nghi ngờ trong lòng anh bấy lâu nay: " Mẹ, Á Hiên và con đều là con trai của mẹ. Tuy con là con trai cả nhưng con nghĩ con đã hoàn thành trách nhiệm của mình rồi. Sao mẹ không thể chứ? Chỉ cần giữ được bát nước cân bằng, chỉ cần Á Hiên có thể đối tốt với gia đình bằng một nửa, con sẽ không đề nghị chia ra."

“Á Hiên là em trai của con, không nên nhờ nó giúp, chưa kể là con phải giúp em trai mình. Nếu thực sự muốn giúp nó, ngay từ đầu con đã không lấy chỉ tiêu học việc rồi…"

Nói đến vấn đề này, Tần Trung Bình cười mỉa mai nói: "Mẹ, mẹ đừng quên Á Hiên quả thực được yêu cầu học nghề mộc, nhưng nó đã trở về sau mấy ngày gian khổ, cuối cùng chính là mẹ kêu con đến gặp sư phụ để học nghệ thay nó, mẹ quên hết chuyện này rồi sao?"

Ngô Hề Hoa đương nhiên không quên, nhưng bà nhìn thấy Tần Trung Bình kiếm tiền nhanh nhờ nghề thợ mộc, mag Á Hiên lại không có gì, cho nên mỗi lần nghĩ đến chuyện này, bà đều đổ hết trách nhiệm lên người Tần Trung Bình.

Tần Trung Bình từ lâu đã biết lòng mẹ không có giới hạn, cũng không định nói gì nữa, chỉ nói: "Mẹ, hôm nay con đến đây để nói với mẹ. Bây giờ, con đi gặp thôn trưởng.” Nói xong, ông liền rời đi nhà cũ.

Ngô Hề Hoa nhìn thấy Tần Trung Bình rời đi không chút do dự, tức giận đến mức ném cái chén trong tay xuống, trước kia nhà đứa con cả này không dám đánh rắm chút nào, nhưng bây giờ lại dám nhắc tới chuyện chia ra.

Lúc này, Lục Xán Liệt đi tới, thấy mẹ chồng tức giận, không khỏi hỏi: "Mẹ, con hình như đã thấy anh cả tới. Có phải anh ấy đến nhà, trước trách chúng ta không."

Ngô Hề Hoa nhìn thấy đứa con dâu đi qua và kể lại những gì đã xảy ra vừa rồi.

Lục Xán Liệt cũng ngạc nhiên.

Nếu gia đình của Tần Trung Bình thật sự chia ra thì sau này sẽ được lợi như thế nào, vì vậy bà ta lập tức nói: “Mẹ, chúng ta không thể chia ra được.”

Ngô Hề Hoa hừ lạnh nói: “Đương nhiên không thể chia ra. Đương nhiên tôi biết chuyện này.”

Nhìn Ngô Hề Hoa nói như vậy, Lục Xán Liệt cũng cảm thấy an tâm, chỉ cần mẹ chồng không đồng ý, gia đình nhất định sẽ không chia ra, cuối cùng bà ta cũng nói về chuyện của mình: "Mẹ, con nghĩ tuổi của Dịch Linh cũng không nhỏ. Nó đã đến lúc tìm một tấm chồng, chị dâu của mẹ chồng con tình cờ quen một chàng trai tốt, con nghĩ Dich Linh nên kết hôn với người này."