Thấy Dịch Linh chuẩn bị rời đi, Tống Tuấn Vũ đã ngăn cô lại.
"Tiểu Linh, em rất khỏe. Vừa nãy nhiều gạo như vậy, mấy cô gái trẻ cộng lại có khi mới mang về được nhưng em lại chỉ một mình.”
Vừa rồi hỗn loạn, cho nên không có ai để ý, nhưng anh lại để ý. Anh hơi ngạc nhiên trước sức mạnh của cô gái nhỏ này, theo ước tính của anh thì bao gạo đó khoảng 50 kg.
Khi Cô nghe thấy, liền vội vàng cười nói: "Anh Ngụy Vũ, em chỉ nhận ra tiềm năng của mình khi em đang gấp gáp. Nếu bây giờ anh yêu cầu em bê số cân nặng đó, em chắc chắn sẽ không thể bê được."
Không để cho Tống Tuấn Vũ tiếp tục hỏi cô thêm gì nữa, cô nhanh chóng rời đi: “Anh Ngụy Vũ, em đến nhà Hình Hoa đây.”
Nếu cô không muốn để cho mọi người biết sức mạnh của mình, anh cũng không phải người nhiều chuyện cũng không tiếp tục hỏi tiếp.
Sau khi Dịch Linh chạy ra khỏi nhà, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay, cô rất vui khi nhìn thấy những gì cha cô đã làm, nhất thời không chú ý nhiều như vậy, nhất định sẽ không để có lần sau. Lần này người để ý là Tống Tuấn Vũ, lần sau là người khác thì không ổn rồi, và việc cô cố ý đẩy Lục Xán Liệt sẽ bị lộ.
Lắc đầu, cô không còn nghĩ ngợi gì nữa, trước tiên đi đến ngọn núi phía sau, không có âi lấy ra một giỏ trứng từ siêu thị, sau đó trực tiếp đi đến nhà Hình Hoa.
Sở Hình Hoa nhìn thấy cô đi tới, vội vàng nói: “Dịch Linh, cậu đến đúng lúc, tôi đang định tìm cậu, cá đã bán hết rồi, cha tôi mua gạo bằng tiền cá đã bán được. Tổng cộng 20kg."
Mặc dù cô không biết ở thời đại này giá cả là bao nhiêu, nhưng cô cảm thấy số gạo đó có vẻ hơi nhiều, có vẻ như Hình Hoa đã bỏ thêm cho cô.
“Với số lượng cá đó làm sao có thể mua được 20kg gạo?”
Sở Hình Hoa vội nói khi nghe những lời đó: "Con cá của cậu to nên có giá hơn. cha tôi có thể giúp cậu mua 20kg gạo."
Thực tế, cô ấy đã lấy luôn cá mà Dịch Linh đã cho bán hết tất cả.
Nhưng cô ấy không nói với Dịch Linh, vì sợ Dịch Linh không chấp nhận điều này.
Nghe như vậy cô không từ chối nữa, cô biết rằng nhà Hình Hoa nhất định đã giúp đỡ cô, cô ghi nhớ trong lòng, sau đó cô đưa giỏ mình đang cầm trên tay: "Hình Hoa, đây là trứng tôi nhặt được trên núi, cậu có thể nấu thêm để bồi bổ cho người trong nhà.”
Sở Hình Hoa không thể nhận những quả trứng này, vì vậy cô ấy vội vàng nói: “Dịch Linh, hãy mang về đi, tôi không thể lấy những quả trứng này."
"Hình Hoa, những quả trứng này cậu phải nhận lấy, nếu không sau này tôi sẽ rất xấu hổ khi nhờ chú giúp tôi bán đồ. Tôi thấy gần đây tôi gặp nhiều may mắn. Lúc nào lên núi, tôi cũng có thu hoạch. Những quả trứng này cũng là trứng hoang mà tôi nhặt được trên núi, nên đừng khách sáo với tôi.”
Sở Hình Hoa từ chối mấy lần, nhưng Dịch Linh nhất quyết không chịu, cuối cùng cô ấy chỉ có thể thỏa hiệp.
Tuy nhiên, cô ấy không nhận hết mà lấy một nửa, yêu cầu cô mang về nửa còn lại, nhân tiện đưa 20kg gạo cho cô: "Được rồi, mau về đi, buổi tối nhà cậu sẽ có cơm ngon.”
Dịch Linh thấy vậy liền nhận lấy.
Cô về thẳng nhà với 20kg gạo và nửa rổ trứng.
Nhìn thấy cô trở về trên tay nhiều đồ như vậy, Ngụy Hồng vội vàng hỏi: “Dịch Linh, những thứ này ở đâu ra vậy?”
Cô mang đồ xuống bếp, sau đó nhẹ giọng nói với Ngụy Hồng: "Chị dâu, không phải lúc trước em nói với chị cá mà em bắt được nhờ cha của Hình Hoa bán trên thị trấn, gạo này là dùng số tiền bán cá mua được. Trứng là em nhặt trên núi, buổi tối nhà mình sẽ ăn trứng.”
Nghe vậy, Ngụy Hồng không khỏi mỉm cười.
Ngụy Hồng thấy, từ khi cô em chồng bị thương, gia đình đã thay đổi rất nhiều. Cuối cùng cha chồng cũng tỉnh ngộ và không còn hiếu thảo với bà nội nữa, may mắn của cô em chồng càng ngày càng tốt, mỗi lần lên núi đều tìm được rất nhiều thứ tốt.
Ngụy Hồng cho cơm vào bát, trên mặt nở nụ cười, sau đó cho trứng vào.
"Dịch Linh, chúng ta sẽ nấu trứng để ăn vào buổi tối, sau đó nấu tất cả rau còn lại. Rau không để được lâu, nên ăn trước."
Cô vội vàng gật đầu: “Chị dâu, tùy chị quyết định.” Đồ
ăn chị dâu nấu rất ngon.
Lúc này Tô Mai Hương đi tới, thấy con gái trở về mang theo rất nhiều thứ, bà biết nhà Hình Hoa đã giúp gia đình bà rất nhiều.
"Bây giờ gia đình chúng ta không phải lo lắng về việc có đủ thức ăn hay không, Ngụy Hồng, hãy nấu cơm như cha con đã nói vào buổi tối."
Ban đầu, bà muốn nói với con dâu về việc nấu cháo đặc vào buổi tối, nhưng nhìn thấy con gái quay lại với 20kg gạo, bà cũng đổi ý, mọi người trong gia đình đã lâu không được ăn cơm, thỉnh thoảng mới có một bữa như vậy.
Dịch Linh đang suy nghĩ, mặc dù Ngô Hề Hoa và Lục xán Liệt đã bỏ đi, nhưng dù sao Ngô Hề Hoa cũng là mẹ của cha cô, nếu sau này xảy ra chuyện gì sẽ rất phiền phức. Cho nên cô vẫn nghĩ cách để gia đình cô tách ra hoàn toàn.
Chỉ cần gia đình cô tách ra khỏi một nhà Ngô Hề Hoa, thì tương lai sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Nghĩ đến đây, Dịch Linh nói ra suy nghĩ của mình.
Tô Mai Hương khẽ cau mày khi nghe những lời con gái nói, bà có chút ngạc nhiên, tuy nhiên bà cũng rất mong đợi. Bà biết điều đó rất khó hơn nữa trong nhà có thứ gì cũng bị mang hết sang nhà Tần Á Hiên nên muốn tách ra mẹ chồng bà nhất định không đồng ý.
Ngụy Hồng nhìn Dịch Linh hỏi: “Dịch Linh, em có ý kiến
gì hay không?”
Cô ấy cũng mong muốn tách ra, để cuộc sống gia đình riêng của họ tốt hơn.
Cô nhìn mẹ mình: “Mẹ ơi, chúng ta đến gặp trưởng thôn, nhờ trưởng thôn giúp chủ trì tách ra.”
Tô Mai Hương: “Mặc dù mọi người trong thôn đều biết rằng nhà chúng ta đối xử tốt với bà nội, bà nội cũng lấy không ít đồ của nhà chúng ta, nhưng dù sao bà nội vẫn còn sống, nếu thật sự muốn tách ra, chỉ cần bà nội không đồng ý, trưởng thông cũng không thể giải quyết.”
Nghe vậy, cô có chút bất lực.
Vốn dĩ cô nghĩ tách ra sẽ dễ dàng, nhưng hóa ra lại phức tạp như vậy, xem ra cô phải lên kế hoạch cẩn thận, để trưởng thôn cảm thấy gia đình họ phải tách ra.
Nghĩ vậy, cô nhìn mẹ nói: "Mẹ, đợi đến khi cha trở về hãy hỏi cha về vấn đề này. Nếu tất cả chúng ta đồng ý, chúng ta hãy suy nghĩ đến cách làm thế nào để tách ra.”
“Đúng vậy, vẫn phải để cha con và anh trai con quyết định.”