"Dịch Linh... Bây giờ chúng ta sẽ đến bệnh viện, sẽ ổn thôi không sao đâu."
Sau đó, một tiếng khóc ngắt quãng của một người phụ nữ và những cử động nâng người trong lúc vội vàng.
Lúc này, một giọng nói đầy phẫn nộ vang lên từ ngoài cửa: "Tô Mai Hương, tại sao cô lại khóc ở đây, có phải kẻ lấy tiền của cô sắp chết không, tôi đã từng nói với cô rồi, tại sao một kẻ không ra gì lại được yêu thích như vậy? Còn chưa kết hôn, vậy thì coi như xui xẻo đã qua rồi."
Nghe thấy giọng nói líu lo bên tai, Tần Dịch Linh chỉ cảm thấy đầu đau nhói. Không phải cô đang ở nhà đọc tiểu thuyết trong lúc nghỉ ngơi để thư giãn sao, mặc dù trong lúc đọc cô đã ngủ thϊếp đi, nhưng làm sao lại có tiếng người khác văng vẳng bên tai?
Còn Tô Mai Hương đang bế người thì run lên vì tức giận khi nghe mẹ chồng nói: “Mẹ à, mẹ đừng nói nhảm nữa, Dịch Linh không sao đâu, con chuẩn bị đưa nó đến bệnh viện."
"Hừm ... một người không ra gì. Đi bệnh viện làm gì cho tốn tiền, cứ lo hậu sự cho nó luôn đi."
"Mẹ ... mẹ ... đừng có quá đáng quá.”
Mai Hương nhìn chằm chằm vào bà mẹ chồng trước mặt, cảm thấy tâm vô cùng lạnh lẽo, sao có thể nói Dịch Linh như vậy con bé cũng là cháu gái của bà ấy, vì sao bà ấy lại mong Dịch Linh chết đi như vậy?
"Nhìn cái gì, không nghe thấy mẹ nói sao, nhanh chóng đặt người xuống không đưa nó đến bệnh viện. Chỉ làm mất tiền mà thôi. Làm sao nó dám làm lãng phí tiền của nhà họ Tần chứ." Tần Vị Ương vừa nói vừa đi qua, lợi dụng khi Tô Mai Hương không kịp phản ứng, cô ta tát thẳng vào mặt Dịch Linh.
"Bốp..."
Một cái tát nặng nề vang lên, Dịch Linh chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, sau đó rốt cục cô cũng có thể mở mắt ra.
Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Vị Ương trước mặt, không chút nghĩ ngợi cũng tát thẳng vào mặt cô ta một cái.
“Mày…Mày dám đánh tao.”
Tần Vị Ương nhìn Dịch Linh mà không thể tin nổi, không hiểu sao đứa nhỏ này đột nhiên tỉnh dậy lại dám đánh người, nhưng cô ta cảm thấy cả mặt đều đau, tức giận nhảy dựng lên: “Được lắm, cái đồ tham tiền, dám đánh tôi một cách vô lễ, hôm nay để xem tôi dạy cho nó một bài học.”
“Bốp… Bốp… Bốp…”
Trước khi Tần Vị Ương kịp làm gì đó với Dịch Linh thì Dịch Linh lại tát cô ta vài cái, lạnh giọng nói: “Cô cũng đáng dạy tôi, tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi sẽ dạy cô làm người, không phải làm chó.” Cô trực tiếp đá người Tần Vị Ương xuống đất và giẫm lên cô ta nhiều lần.
"A ... Tần Dịch Linh, mày đã làm tốn tiền, còn dám đánh người. Tô Mai Hương tôi muốn cô nhìn cho kỹ." Ngô Hề Hoa chạy tới, nhìn thấy con gái nhỏ bị đánh, bà ta định đánh Dịch Linh.
Nhìn thấy bộ dạng dữ tợn của Ngô Hề Hoa, Tô Mai Hương định thần lại, bà vội vàng đứng trước mặt Dịch Linh nói nhanh: “Mẹ, Dịch Linh vừa mới tỉnh dậy, chắc con bé bây giờ vẫn còn yếu lắm, mẹ mau đi nhìn Dịch Linh đi. Làm sao mặt lại đỏ như vậy?” Nói xong, bà nhìn Khưu Linh với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Dịch Linh, con rốt cuộc cũng tỉnh rồi, con có cảm thấy khó chịu không?” Nhìn thấy con gái cuối cùng cũng tỉnh lại, bà kích động nắm lấy tay con gái, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Dịch Linh muốn hất tay Tô Mai Hương ra, nhưng cô cảm thấy đau rát trên mặt, cô biết chuyện gì đang xảy ra trước mặt mình.
Không phải cô đang mơ mà là thật. Những người này đang sống trước mặt cô. Theo rất nhiều tiểu thuyết cô đã đọc, cô chỉ cảm thấy có một chậu máu đã dội vào đầu mình. Cô thực sự có thể giống như những nhân vật trong cuốn tiểu thuyết đó. Xuyên không, xuyên sách hoặc bằng một cách nào đó mà linh hồn của cô đến đây.
Lúc này, Tần Vị Ương lắc lư đứng lên, cô ta chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, che mặt, mắt nhìn Dịch Linh: "Hừ, thứ không ra gì, tôi sẽ không buông tha cho cô.” Nghe thấy lời này Dịch Linh cười lạnh.
"Vậy thì tôi sẽ đợi, nhưng ..." Vừa nói, cô vừa nhìn Tần Vị Ương từ trên xuống dưới nói: "Nếu cô gọi tôi là kẻ không ra gì, thì bản thân cô không phải cũng không ra gì sao? Nhân tiện, còn bà mẹ của cô nữa, cũng vậy.” Cuối cùng, Dịch Linh nhìn Ngô Hề Hoa, trong mắt đầy vẻ giễu cợt.
Theo như những gì cô nghe được vừa rồi thì một trong hai người trước mặt hẳn là bà nội, người còn lại là em của cha thân thể này, đây là tiêu chuẩn trong các câu truyện tiểu thuyết, cô sẽ phải đối mặt với đủ loại thân thích trong tương lai, phải không?.
“Mày… Mày vô pháp hỗn láo… Mày đáng chết.”
Ngô Hề Hoa tức giận đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng bệch, vốn dĩ bà ta muốn tiếp tục mắng đứa không ra gì này, nhưng cuối cùng lại không mắng ra ngoài. Khi bà ta nói điều này, bà ta luôn cảm thấy rằng đang tự mắng mình.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân lộn xộn, tiếp theo là giọng nói lo lắng của một người đàn ông.
“Dịch Linh… Dịch Linh…”
Nghe thấy giọng nói này, Tô Mai Hương vội vàng hét lên: “Trung Bình, anh cuối cùng cũng đã về rồi.”
Tần Trung Bình vội vàng chạy vào nhà, nhìn thấy con gái đã tỉnh lại, ông mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng nghĩ đến lời nói của dì Vương, ông vẫn có chút lo lắng, tiến lên định hỏi xem con gái mình rơi xuống nước có sao không, nhưng ngay sau đó ông lại phát hiện mặt con gái đỏ bừng và sưng tấy, liền cau mày hỏi: ”Dịch Linh, sao vậy? Mặt mày bị làm sao vậy? Có chuyện gì vậy, cô mày không phải nói mày rơi xuống nước, mà tao thấy mày bị đánh như thế này."
"Trung Bình, con đến đúng lúc. Nhìn đứa con gái tuyệt vời của con. Nó dám đánh cô của mình. Nếu hôm nay con không giải thích cho mẹ, mẹ sẽ không nhận con là con trai." Kẻ ác sẽ đệ đơn khiếu nại trước và sẽ tranh giành công lý.
Tần Vị Ương cũng gật đầu đồng ý nói: "Đúng vậy, anh cả, anh phải dạy cho Dịch Linh một bài học, nếu không em sẽ không nhận anh là anh cả.
Trung Bình không khỏi nhướng mày, nhưng trên mặt ông lại tràn đầy vẻ không tin: "Không thể nào, Dịch Linh nhà chúng ta luôn cư xử đúng mực, không thể đánh người, chắc là em nhìn lầm rồi."
“Ai trả tiền cho nó...Nó tỉnh dậy đánh em, nó đá em xuống và giẫm lên chân em nhiều lần. Toàn thân em đau đớn, em chắc chắn nó đã đạp em "bị thương."
Đối mặt với anh cả của cô ta, Tần Vị Ương trong tiềm thức sợ hãi, cho nên cô ta không bao giờ dám kêu Dịch Linh làm tốn tiền trước mặt Tần Trung Bình, chỉ có thể nói chuyện khác.
Nhìn thấy phản ứng của Tần Vị Ương, Tần Trung Bình biết cô em gái này không nên nói dối nên ngạc nhiên liếc nhìn con gái, Dịch Linh từ trước đến nay có chút sợ bà nội và cô của mình, nhưng lần này Dịch Lih nó lại dám đánh trả.
Nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt Tần Trung Bình, trái tim Dịch Linh thắt lại.
Người cha rẻ tiền này sẽ không nghi ngờ điều gì chứ, vì vậy cô lập tức vắt vài giọt nước mắt buồn bã nói: "Cha, cuối cùng con cũng tỉnh lại, nhưng vừa mở mắt ra thì cô đã đánh con, con thậm chí còn không nghĩ tới vào thời điểm mình vừa mới tỉnh lại đã bị cô tát. Vì vậy trong tiềm thức của con phản xạ chống trả lại."