“Đắc ý cái gì, nó cũng là cháu trai của bố mà.” Trong lòng Giang Thành sung sướиɠ, cũng không so đo với anh ta.
Bọn họ mong mỏi đứa cháu trai này nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng được toại nguyện.
Bên kia, Miêu Tam Phượng ở phòng bếp nghĩ nên đưa thứ gì mới tốt.
Cái chân kia của Giang Thành là ở trên chiến trường vì cứu thủ trưởng già của mình mới què, cũng coi như là vinh quang bị thương, tuy rằng vì vậy mà bị thương tật, nhưng mà mỗi tháng đều có không ít trợ cấp, trước khi bị thương tật ông ta chỉ là một trung đội trưởng nhỏ, lão thủ trưởng được ông ta cứu kia ghi nhớ ân đức của ông ta, dặn riêng cho người trợ cấp thêm cho ông ta, mỗi tháng, ngoại trừ tiền lương 30 đồng, còn trợ cấp cả phiếu gạo phiếu thịt và một ít đồ quý giá các loại.
Cho nên, kể cả là vào thời kỳ ba năm thiên tai, cuộc sống của nhà họ Giang cũng không tính là khổ, đến cả bốn đứa cháu gái mà bọn họ ghét bỏ, cũng không bị đói chết vào quãng thời gian khó khăn ấy.
Lúc này Miêu Tam Phượng nhìn gạo và mì trong lu gạo, có chút do dự, từ lâu rồi sau khi đứa con gái út lấy chồng, ông cụ Giang đã làm chủ chia nhà cho hai đứa con trai, hai vợ chồng già bọn họ đi theo nhà thằng cả, không cần con thứ hai dưỡng già, nên đương nhiên trợ cấp của hai vợ chồng già bọn họ sẽ về hết nhà con trai cả.
Chia nhà như vậy, thật ra ông cụ Giang với Miêu Tam Phượng vẫn còn có lòng riêng, dù gì bọn họ coi trọng con trai cả hơn, dĩ nhiên là muốn để lại thứ tốt cho nhà con cả, phải biết rằng trợ cấp của ông cụ Giang cũng đã đủ cho hai vợ chồng già bọn họ dưỡng lão, còn có thể nhân tiện nuôi sống cả nhà thằng cả.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính, nhà con trai cả lại sinh bốn đứa con gái, nhà con thứ lại sinh cho bọn họ hai thằng cháu trai, vì cháu trai, bọn họ cũng không thể mặc kệ nhà thằng hai được, đứa con trai thứ hai Giang Đại Xuyên ham ăn lười làm, ở đội sản xuất thì lựa việc nhẹ nhàng nhất, công điểm hàng tháng còn ít hơn cả phụ nữ trong thôn, cô vợ lười Phạm Tiểu Quyên kia của anh ta thì càng không cần phải nói, ngày nào cũng ốm đau bệnh tật, thế mà ăn lương thực còn ngốn hơn cả thanh niên trai tráng trong thôn.
Hai vợ chồng già đã sớm thấy ngứa mắt với nhà đứa con thứ hai, nhưng mà trong lòng muốn nhận một đứa con nuôi từ nhà thằng hai cho thằng cả, cho nên mấy năm nay, ông cụ Giang có được thứ gì thì hầu như là cho nhà thằng hai hết, chỉ có thể không ngừng lấp cái động không đáy là nhà đứa con thứ kia.
Lương thực trợ cấp của tháng này đã sớm bị Miêu Tam Phượng đưa đến nhà thằng hai cho hai đứa cháu trai cưng rồi, bây giờ lu gạo cũng chỉ có một ít bột gạo, hơn nữa nhìn lượng còn lại, cũng chỉ đủ cho người trong nhà ăn.
Miêu Tam Phượng cắn chặt răng, lấy từ trong một góc kín đáo ở phòng bếp ra một cái bình gốm xám xịt, mở bình ra, bên trong rõ ràng là mấy miếng thịt muối, đây là của lão thủ trưởng phái người đưa tới vào dịp tết năm ngoái, Miêu Tam Phượng giấu cực kỳ kín mít, định giữ đến tết năm nay rồi ăn, bây giờ xem ra, chỉ có thể đưa cái này cho bà đỡ Mạnh.
Trong lòng Miêu Tam Phượng như nhỏ máu, dân quê ăn được miếng thịt khó khăn biết bao, thời buổi này, muốn mua thịt cũng không mua được đâu. Bà ta lấy từ trong đó ra một khúc thịt muối, cạo sạch muối ở bên trên đi, đặt lên trên thớt, cẩn thận xem xét một chút, cắt xuống một miếng to bằng bàn tay, dùng tờ báo quấn lại, lấy dây thừng buộc chặt, lại cất chỗ thịt còn lại vào chỗ cũ, cẩn thận giấu đi.
Bây giờ đã không còn giống lúc trước, nhà thằng cả cũng có con trai, cũng không thể chỉ trợ cấp hết cho nhà thằng hai được, người cả nhà kia ham ăn lười làm, cũng đến lúc phải dạy dỗ lại bọn họ một chút.
Lần sau ông lão chia thứ tốt đều phải giữ lại cho cục cưng của bà ta mới được, nhìn dáng vẻ gầy nhom kia của cháu trai bà ta, vừa nhìn đã biết là lúc ở trong bụng mẹ không được ăn, đều do bà ta, bị vợ thằng hai xúi giục vài câu, nghĩ là trong bụng dâu cả của mình chắc chắn vẫn là con gái, cho nên trong lúc mang thai cũng không cho vợ thằng cả ăn chút đồ bổ, để cháu trai cưng của bà ta bị đói.
Chờ tháng sau chia được thứ tốt, phải cẩn thận bồi bổ cho dâu cả mới được, nhìn con nhỏ gầy vêu ra thế kia, nếu như không có sữa, vậy chẳng phải cháu trai của bà ta sẽ bị đói bụng sao.