Chương 1: Trước cửa quả phụ nhiều thị phi

Tạ Tĩnh Xu qua đời tại nhà ở tuổi 23 do bệnh tim bẩm sinh. Cô sống ở thế kỷ 21, nơi y học phát triển, nếu không phải vì bệnh tim, cô có thể sống đến bảy tám mươi tuổi. Tuy nhiên, gia đình cô không có đủ tiền để chữa trị cho cô.

Nếu không phải như thế, cũng không đến mức làm Tạ Tĩnh Xu tuổi còn trẻ như vậy lại chết.

Tạ Tĩnh Xu không oán trách gia đình. Chi phí phẫu thuật thay tim rất cao, gia đình cô không thể chi trả. Cho dù miễn cưỡng lấy ra thì cũng không nỡ vì một đứa con gái mà bỏ ra nhiều như vậy. Cô chấp nhận cái chết một cách bình tĩnh.

Tút tút tút….

Cô không biết mình đã chết bao lâu khi tỉnh dậy Tạ Tĩnh Xu nghe được vô số tiếng ồn ào bên tai.

Kêu loạn, có tiếng nói chuyện, tranh chấp, tiếng ồn ào, những tiếng này chợt xa chợt gần, chợt lớn chợt nhỏ, trong tiếng hỗn loạn ồn ào còn có giọng trẻ con khóc rõ ràng.

Nghe được tiếng trẻ con bất lực gào khóc, còn chưa mở to mắt Tạ Tĩnh Xu đã nổi lên từng trận bực bội cùng đau lòng, trong đầu đột nhiên ùa vào lượng lớn tin tức xa lạ.

Cô đã xuyên vào một câu chuyện ngôn tình thời kỳ dân quốc. Cô trở thành một quả phụ trẻ tuổi, xinh đẹp và quyến rũ.

Trong thế giới này, phụ nữ góa chồng thường bị khinh rẻ và bị người khác xúi giục. Tạ Tĩnh Xu xuyên tới đúng lúc gia đình cô đang bị một đám phụ nữ trong đại viện khi dễ.

Cô nhi quả phụ, dù ở thời đại nào cũng là đối tượng bị người khi dễ. Điều này cũng là một hình thức lăng mạ.

Một năm trước, khi chồng Tạ Tĩnh Xu qua đời, một số phụ nữ trong đại viện đã bắt đầu ghen tị và đố kỵ cô. Họ bắt đầu bàn tán về cô sau lưng, nói rằng cô sớm muộn gì cũng sẽ tái giá.

Dù sao ở Tạ gia còn có già trẻ đều cần chăm sóc.

Một số phụ nữ có lương tâm chỉ nói rằng cô không có nam giới để dựa vào, và cô sẽ sớm tìm một người đàn ông để giúp đỡ gia đình.

Một số phụ nữ khác thì âm thầm nói rằng cô không chịu nổi cô đơn, và họ suy đoán rằng cô đang có quan hệ mờ ám với đàn ông. Họ làm vậy là vì sợ chồng họ sẽ nhìn cô và họ sẽ trở thành kẻ thứ ba.

Những phụ nữ này đang cố gắng đuổi Tạ Tĩnh Xu ra khỏi đại viện bằng cách của mình.

Vẻ ngoài xinh đẹp và quyến rũ của Tạ Tĩnh Xu khiến cô trở thành tâm điểm chú ý trong đại viện. Trước khi chồng cô qua đời, không ai dám nói xấu cô. Nhưng sau khi anh ta qua đời, ngay cả những người muốn giúp cô cũng không dám nói gì.

Đàn ông trong đại viện cũng im lặng. Thời điểm này ai chiếu cố Tạ gia là sẽ dính một thân máu tanh, bọn họ biết rõ Tạ Tĩnh Xu giữ khuôn phép, cũng không dám nói một câu đồng tình, bằng không trong nhà bọn họ tuyệt đối cãi nhau một hồi lửa lớn, đến lúc đó càng làm cho Tạ Tĩnh Xu khó sống.Họ không muốn bị liên lụy vào những rắc rối này.

Sự im lặng của đàn ông trong đại viện càng cổ vũ tinh thần của những phụ nữ này, khiến họ càng khi dễ Tạ Tĩnh Xu và gia đình cô một cách mãnh liệt hơn.

Mặc dù Tạ Tĩnh Xu xinh đẹp và quyến rũ, nhưng tính cách của cô lại ôn hòa và nhút nhát. Cô không muốn tranh cãi với người khác, nên cô đã nhẫn nhịn những lời nói và hành động của những phụ nữ này trong một thời gian dài.

Tuy nhiên, hôm nay, những phụ nữ này đã đi quá xa.

Mùa xuân tháng ba, kinh thành đúng là xuân hàn se lạnh.

Lúc vắng gió, trời xanh mây trắng, trên đầu cành là nụ hoa nho nhỏ, mang theo ý xuân ấm áp, nhưng chỉ cần một cơn gió nhẹ, không chỉ phải mặc áo bông, còn đặc biệt lạnh.

Nguyên chủ của Tạ Tĩnh Xu đã trưởng thành. Cô không chỉ trùng tên trùng họ với Tạ Tĩnh Xu, mà còn có cùng tuổi. Vì chồng cô, Tạ Vân Tranh, nguyên chủ không xuống nông thôn, mà ở lại kinh thành.

Cô đã từng học qua và có một chút văn hóa. Cô làm việc tại một cửa hàng quốc doanh.

Công việc này rất được săn đón trong thời đại này. Cửa hàng quốc doanh có nhiều mặt hàng, và việc mua sắm ở đó rất thuận tiện. Những người làm việc tại cửa hàng quốc doanh thường được ưu tiên mua hàng.

Vì vậy, công việc của nguyên chủ cũng khiến nhiều người trong đại viện đỏ mắt.

Hôm qua là ngày giỗ của Tạ Vân Tranh. Nguyên chủ đã ra ngoài để thắp hương cho chồng mình, nhưng vì quá đau buồn và bị nhiễm lạnh, cô đã bị sốt cao vào nửa đêm.

Vào sáng sớm, bà Thẩm phát hiện ra và vội vàng chạy ra ngoài tìm bác sĩ.

Khi ra ngoài, bà Thẩm đã đυ.ng phải một người phụ nữ lớn tuổi.

Người phụ nữ lớn tuổi này đang bắt lấy bà Thẩm và mắng chửi.

Thẩm thị vận khí không tốt, đυ.ng vào chính là thai phụ.

Mười phút trước, Thẩm thị thấy sắp đυ.ng vào người, chạy nhanh nhường một bước, không đυ.ng phải người kia nhưng mình lại bởi vì né tránh nên té ngã một cái, nửa bên mặt bị mặt đất cọ xước da.

Bà không đυ.ng vào người kia, thai phụ lại trợn trắng mắt ngồi xuống, ôm bụng rầm rì kêu đau.

Một bên thai phụ kêu bụng đau, người nhà cô ta thấy như thế nào có thể bỏ qua, mẹ chồng thai phụ bà Trịnh lao ra cửa nắm lấy cổ áo Thẩm thị không buông.

Nguyên chủ là người tính tình ôn hòa, Thẩm thị cũng xuất thân từ gia đình danh giá. Mới về nước cùng con trai hai năm, bà không thể hòa nhập với các phụ nữ trong đại viện. Bà bị người ta vu khống, giải thích thế nào cũng không ai giúp đỡ.

Đại viện là một tứ hợp viện vuông vắn, xung quanh có khoảng mười mấy gia đình sinh sống. Trong viện, mỗi gia đình đều tự dựng những căn phòng nhỏ khoảng 1 mét vuông để chứa đồ đạc. Những căn phòng này không thể ở được, nhưng vẫn có thể dùng làm kho chứa đồ.

Từ đó, sân rộng rãi, xinh đẹp ban đầu trở nên nhỏ hẹp và lộn xộn.

Vừa có chuyện xảy ra trong đại viện, không chỉ người trong viện mà cả hàng xóm xung quanh đều ra ngoài xem náo nhiệt. Thậm chí, những đứa trẻ hiếu kỳ còn leo lên cây để xem.

Nguyên chủ sống ở khu vực này, nơi có nhiều gia đình sinh sống. Do đó, chuyện cãi vã xảy ra thường xuyên. Mọi người đã quen với việc nghe tiếng ồn ào và vội vàng chạy đến xem khi có chuyện xảy ra.

Trong đại viện, người phụ nữ mang thai đang ngồi dưới đất ôm bụng kêu đau. Bà nội của cô ta, Trịnh bà tử, không lo lắng cho con dâu và đứa cháu chưa sinh ra mà lại cố tình nắm lấy Thẩm thị không buông. Ai cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

Mọi người xung quanh biết đây là cặp mẹ chồng và nàng dâu khó chơi nhất. Những người không có liên quan đến Tạ gia chỉ đứng xem và không can thiệp.

Quả phụ Tạ gia ở đây quá nổi danh, nổi danh đến nhà nhà hộ hộ đều lo lắng đàn ông nhà mình bị dụ hoặc.

Biết rõ Thẩm thị có thể là bị mẹ chồng con dâu Trịnh bà tử cố ý vu oạn, người không muốn tìm phiền toái đều không mở miệng, người có tâm tư bất chính dứt khoát giúp đỡ Trịnh bà tử chèn ép Thẩm thị.

Ồn ào nhốn nháo, Thẩm thị vừa tức vừa sốt ruột.

Thẩm thị vốn không giỏi giao tiếp với người ngoài, lúc này nói không nên lời, bị Trịnh bà tử túm áo siết chặt, bước đi khó khăn. Bên tai nghe cháu gái đang ôm đùi bà khóc to, lòng bà như lửa đốt.

Bà biết con dâu sốt cao nguy hiểm đến mức nào. Nếu không nhanh chóng tìm bác sĩ, có thể con dâu sẽ đi âm phủ gặp con trai. Nếu con dâu đi rồi, bỏ lại bà, một bà già cơ hàn và cô cháu gái mới biết đi, bà biết sống sao.

Nghĩ vậy, Thẩm thị mới ngoài 50 tuổi đã dùng sức giãy giụa, "Trịnh bà tử, bà buông tôi ra, tôi nói cho bà biết, tôi không đυ.ng vào Xuân Kiều nhà bà, nhà tôi Tĩnh Xu sốt cao, tôi phải đi tìm bác sĩ. Nếu chậm trễ thì sẽ xảy ra chuyện, bà và cả nhà bà phải chịu trách nhiệm."

Thẩm thị không giỏi cãi vã, nhưng lúc này cô chỉ có thể giảng đạo lý và uy hϊếp.

Đời người quý giá, nếu có chuyện xảy ra, cô sẽ không bỏ qua Trịnh bà tử, mẹ chồng của con dâu hai.

"Mẹ Vân Tranh, bà đang dọa ai? Bà đυ.ng phải Xuân Kiều nhà tôi, đó mới là chuyện quan trọng. Nếu Xuân Kiều và cháu trai tôi trong bụng con bé có chuyện gì, cả nhà bà chết cả cũng không đền nổi."

Trịnh bà tử không ngờ rằng Thẩm thị, người luôn nói chuyện văn nhã, lại dám uy hϊếp mình. Bà ta nắm lấy cổ áo Thẩm thị càng dùng sức hơn.

Trịnh bà tử có thân hình cao lớn và sức lực dồi dào. Dù sao bà ta cũng lớn hơn Thẩm thị bảy tám tuổi sức lực vẫn lớn hơn hẳn. Một chút lực của bà ta đã khiến Thẩm thị trợn mắt há hốc mồm, hai tay cũng không ngừng lay lắc cổ áo mình.

Thẩm thị chỉ cảm thấy cổ mảnh khảnh của mình sắp bị bẻ gãy.

“Tôi nói này mẹ Vân Tranh, bà đã đυ.ng phải người đang mang thai, sao còn có thể nói ra những lời như vậy? Con dâu bà có mệnh thì Xuân Kiều không phải là người sống sao? Xuân Kiều đang mang thai hai mạng người đó, Trịnh gia mong ngóng đứa cháu trai đã nhiều năm, vất vả lắm mới có được, tháng này lớn như vậy, chỉ còn hai tháng nữa là sinh, bà đυ.ng vào như vậy, chẳng lẽ muốn chặt đứt gốc rễ của Trịnh gia sao?”

Phạm Thải Bình, người luôn không vừa mắt Tạ Tĩnh Xu, một bên ăn dưa hấu một bên châm ngòi.

Cô ta đã sớm nhìn ra mẹ chồng nàng dâu nhà Trịnh gia đang giả vờ, cô ta đương nhiên muốn nhân cơ hội gây chuyện. Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt nóng bỏng của chồng mình nhìn Tạ Tĩnh Xu, cô ta đã thấy khó chịu trong lòng.

Cô ta cũng là người nhiều lần bày mưu tính kế hãm hại Tạ Tĩnh Xu nhất trong đại viện.

“Phạm Thải Bình nói đúng, mẹ Vân Tranh, con dâu Tạ Tĩnh Xu nhà bà còn không phải chỉ bị cảm mạo sốt cao sao, cần gì phải đi xem bác sĩ, đắp khăn ướt là được. Trong đại viện nhà ai bị cảm mạo mà không phải như vậy, sao con dâu nhà bà lại quý giá hơn?”

“Đúng đó, quý giá đến có chút cảm mạo là phải nhờ bác sĩ, có tiền này thì còn không mau bồi thường cho nhà họ Trịnh đi, Xuân Kiều cứ kêu bụng đau mãi, hay là động thai rồi, đây mới là thật phải đi bệnh viện xem, Vân Tranh mẹ, bà đừng có trốn tránh trách nhiệm, đυ.ng vào người thì bồi tiền thuốc men là lẽ đương nhiên.”

‘’Đúng vậy, mau bồi tiền thuốc men đi, Xuân Kiều đã 30 tuổi, mang thai gian nan, cũng quý giá, nếu không phải nhà họ toàn là đàn ông đi làm không ở nhà, thì bà dám đâm vào Xuân Kiều, nhà bọn họ có thể đánh cả nhà bà.’’

Trong đại viện đã sớm không ưa nổi nhà họ Tạ rồi, lần này có cơ hội, một đám phụ nữ liền đổ thừa mà giúp nhà họ Trịnh bắt nạt bà Thẩm.

Đây là hận không thể trong hôm nay liền đuổi nhà họ Tạ ra khỏi đại viện.

“Các người... Các người…”

Lần này bà Thẩm không chỉ khó thở, mà cãi cọ cũng cãi cọ không lại đám phụ nữ trong đại viện, tức giận đến trong mắt hiện lên nước mắt, bà không nghĩ tới sau khi con trai chết những người này sẽ đối xử với nhà bà như vậy.

Uổng phí lúc trước họ vừa chuyển đến đã cấp lễ cho những người này!

Trong phòng, sau một lúc lâu Tạ Tĩnh Xu tiếp nhận xong thông tin của nguyên chủ liền mở to mắt bò xuống giường đất.