Chương 7: Cô Không Về Được Nữa

nhóm dịch: bánh bao

Lạc Kỳ thật sự là chịu không nổi, cô mau chóng mở cửa sổ ra, đầu tựa vào bên cửa sổ, không khí trong lành tranh nhau xông vào, Lạc Kỳ cuối cùng cảm giác thoải mái một chút.

Xe chậm rãi chạy vào huyện thành, huyện thành thời đại này cũng không phồn hoa, một con đường bê tông không tính là rộng rãi, hai bên là tòa nhà thấp bé, cửa hàng so với ban công trên lầu lõm vào một chút, nhìn từ bên ngoài vào trong, cũng không tính là sáng sủa. Các tòa nhà vẫn là một số ít, phần lớn nhà gỗ thì hơn.

Lạc Kỳ lại một lần nữa rõ ràng cảm giác được mình thật sự xuyên qua, đột nhiên nhớ lại kiếp trước, bỗng nhiên cảm thấy rất uể oải.

Xe đến bến xe, xe vừa dừng lại, Lạc Kỳ liền từ trên xe chạy xuống, vọt tới bên cạnh thùng rác nôn ra, buổi sáng cô thức dậy không ăn gì, đến La gia bên kia vì giả bộ lo lắng mà không có cảm giác đói, một đường này say xe ngất xỉu đến chết đi sống lại.

Nhưng lúc này cô đến huyện, nôn đến lúc nôn mửa bởi vì trong bụng không có gì ả, nôn đến mức mật đều đi nôn rồi mà dạ dày vẫn luôn co rút. Lạc Kỳ cực kỳ khó chịu.

Xuyên qua đến thời đại này được tám ngày, Lạc Kỳ vẫn mơ mộng một giấc ngủ tỉnh là có thể trở về, bởi vậy Kim Chính Hoa mắng cô thì bà ta cũng chăm sóc tốt cho Lục Niệm Tần, cô cũng không có chuyện gì.



Sau khi hết ngày thứ bảy, Lạc Kỳ ý thức được lúc mình không thể trở về, Lạc Kỳ dù tuyệt vọng nhưng cũng chưa từng rơi nước mắt.

Cô năm nay ba mươi tuổi, đã sớm qua tuổi khóc sướt mướt, nhưng lúc này cô nhìn trạm xe cũ kỹ này, khắp nơi đều là những cô gái mặc áo kẻ sọc nhìn không nhìn ra thân hình.

Có người buộc hai bím tóc hoa gai rủ xuống trước ngực, có người dứt khoát cắt thành tóc ngắn ngang tai. Âm thanh các cô nói nếu là kiếp trước thì cô chắc nghe không hiểu, nhưng đời này lại hiểu được.

Dạ dày khó chịu, trên đầu choáng váng lại một lần nữa nhắc nhở Lạc Kỳ sự thật rằng cô đã xuyên khung, cũng làm cho cô lại một lần nữa rõ ràng biết cô không thể trở về.

Lạc Kỳ bất lực, nước mắt cũng theo hốc mắt chảy xuống, lúc này, một người phụ nữ tóc ngắn mặc áo khoác màu xanh lam mập mạp đeo huy chương hồng tụ đi đến trước mặt Lạc Kỳ: “Đồng chí, cô làm sao vậy? Có cần giúp đỡ không?”

Lạc Kỳ lấy tay lau nước mắt, cười nói: “Đồng chí, tôi không có việc gì, tôi hơi say xe mà thôi.”

Người phụ nữ gật đầu, chỉ vào một bên nhà ga, nhiệt tình nói với Lạc Kỳ: “Nơi đó là phòng quản lý của nhà ga chúng tôi, bên trong có nước nóng cung cấp, cô có thể đi uống một chút, uống nước nóng sẽ tốt hơn rất nhiều. Trước cửa nhà ga cũng có bán thuốc say xe, lần sau nếu ngồi xe có thể mua thuốc say xe, uống thuốc say xe sẽ không khó chịu như vậy nữa.”