Lạc Kỳ cùng La Nguyệt Quý liếc nhau, biểu tình khó nói một lời, Lâm Hải Yến càng nói càng hăng hái: “Còn nữa, đoạn thời gian trước chị Lâm cãi nhau với Lâm doanh trưởng, hai người bọn họ cãi nhau rất to, bị cô ta nghe được, sáng sớm hôm sau, cô ta nhìn thấy Lâm doanh trưởng, tận tình khuyên chị dâu lLm doanh trưởng phải rộng lượng. Nói gì đàn ông ở bên ngoài làm việc rất mệt mỏi, phụ nữ phải thông cảm cho đàn ông, đừng nên cãi nhau với đàn ông.”
Lâm Hải Yến trợn trắng mắt: “Ngay tại chỗ chị dâu nhà Lâm doanh trưởng bị cô ta chọc tức. Người trong viện người nhà ai cũng chán ghét cô ta, bản thân cô ta còn không biết, cho rằng nhân duyên của mình đặc biệt tốt.”
Lạc Kỳ nghe Lâm Hải Yến nói, càng nghe càng cảm thấy Lý Tú Hà này giống như thánh mẫu mà mọi người đời sau thường nói.
Lạc Kỳ lập tức có hứng thú với Lý Tú Hà, dù sao cô ở ngoài đời đã tiếp xúc với trà xanh, kiến thức qua Bạch Liên Hoa, nhưng cô chưa từng gặp qua Thánh mẫu. Chính là không biết Lý Tú Hà là thánh mẫu thật hay thánh mẫu giả đây.
Đã hai ngày trôi qua kể từ khi Lục Kính Quân nói với Lạc Kỳ về việc báo danh nữ công nhân nhà máy dệt.
Hai ngày nay, Lạc Kỳ mỗi ngày đều chăm sóc bé con nấu cơm, chờ ban đêm Lục Niệm Tần ngủ say mới đến tổ nhỏ thả lỏng một phen. Lục Niệm Tần sau khi tỉnh lại cũng coi như nhu thuận, Lạc Kỳ đối xử với bé như người thân, cũng coi như thoải mái.
Sáng sớm thứ ba, Lạc Kỳ còn chưa làm xong bữa sáng, Lục Kính Quân đã từ bộ đội trở về, trong tay anh bưng một hộp bánh bao, trong một hộp cơm khác đựng một chén cháo.
“Cô mau chuẩn bị, bên nhà máy dệt bắt đầu tuyển dụng, mọi người tuy rằng là đi cửa sau bộ đội đi vào, nhưng thủ tục cần thì vẫn phải khó.”
Lạc Kỳ vốn còn đang chậm rãi vừa chơi vừa nấu cơm với Lục Niệm Tần, nghe Lục Kính Quân nói, cô lập tức nói: “Phải chuẩn bị cái gì?”
Lục Niệm Tần suy nghĩ một chút, nói: “Cầm giấy chứng nhận kết hôn, thư giới thiệu và giấy chứng nhận hộ khẩu là được rồi.”
Lạc Kỳ nghe vậy, lập tức đi vào phòng ngủ, làm bộ lấy đồ từ trong tủ quần áo, kì thực từ trong không gian lấy giấy tờ ra.
Cô vẫn để trong túi xách đặc biệt rộng rãi của mình có thể chứa rất nhiều thứ. Chờ cô từ trong phòng đi ra, Lục Kính Quân đã cho Lục Niệm Tần ăn cơm.
Lục Niệm Tần mỗi khi ăn một miếng cơm, liền ngẩng đầu cười cười với Lục Kính Quân, Lục Kính Quân sẽ sờ sờ đầu cậu bé.
Lạc Kỳ đi ra ăn nửa chén cháo cộng thêm một cái bánh bao, còn lại đều để cho Lục Kính Quân ăn, Lục Kính Quân ăn xong rất tự giác đi rửa chén.
Lạc Kỳ thay cho Lục Niệm Tần một bộ quần áo mới, còn xong mới phát hiện quần áo Lục Niệm Tần ngắn. Lạc Kỳ trong nháy mắt liền sầu.