Lục Kính Quân thở dài một hơi, đi vào phòng bếp bên ngoài, trong nồi sắt lớn trong phòng bếp có nửa nồi nước nóng, Lục Kính Quân tắm rửa, đi phòng tây trải giường nằm xuống.
Nhìn mái nhà đen kịt, không biết phải làm sao, Lục Kính Quân bỗng nhiên cảm thấy mình có chút thảm. Người ta tùy quân là vợ con nhiệt tình, người nhà mình tùy quân vẫn phải chịu cảnh cô đơn một mình.
Sáng sớm hôm sau, lúc Lạc Kỳ rời giường, Lục Kính Quân đã đi đại đội, Lục Niệm Tần còn đang ngủ vù vù, Lạc Kỳ thức dậy rửa mặt, cầm hai nắm gạo bỏ vào nồi lớn thêm chút nước sôi rồi nấu.
Lúc này còn chưa có khí gas, nấu cơm nấu ăn đều dùng củi, Lạc Kỳ lúc còn nhỏ đi theo bà ngoại cô ở nông thôn một khoảng thời gian, bởi vậy chuyện nhóm lửa đối với Lạc Kỳ tuy rằng xa lạ, nhưng cũng không khó.
Lạc Kỳ nấu cháo, suy nghĩ một chút, lại từ trong mì ngô Lục Kính Quân mang về lấy một nắm đặt vào trong chén, thêm nước sạch khuấy đều, chờ cháo gạo trong nồi nấu chín đem bột ngô đổ vào, chờ nước trong cháo trở nên sền sệt, cô mới đem cháo múc lên.
Lúc này Lục Niệm Tần còn chưa dậy, Lạc Kỳ lại lấy bánh ngô tối hôm qua La Nguyệt Quý đưa tới hấp chín, chờ bánh chín, Lục Niệm Tần cũng thức rồi.
Bé con chưa biết nói chuyện, nhưng bác Lục và Lương Lan Hương đã dạy cậu bé gọi người, bé con mang giày vải nhỏ bác Lục làm cho mình nằm sấp xuống kháng, đi đến bên cạnh Lạc Kỳ, đưa tay ôm đùi Lạc Kỳ gọi mẹ.
Đây là lần đầu tiên Lục Niệm Tần mở miệng gọi Lạc Kỳ, cái nồi muỗng trong tay Lạc Kỳ nháy mắt liền rơi vào trong nồi lớn.
Cô nhìn ánh mắt Lục Niệm Tần ỷ lại nhìn cô, nhất thời cảm thấy mềm nhũn.
Ngẫm lại Lạc Kỳ cô, kiếp trước là một kẻ độc thân, sao một khi xuyên qua cô liền làm mẹ luôn?
Lạc Kỳ đưa tay sờ sờ đầu Lục Niệm Tần, cố gắng làm biểu hiện của mình bình tĩnh một chút: “Mau đến trong sưởi đi, mặc vào áo khoác, đừng để lạnh nữa.”
Lục Niệm Tần rất nghe lời Lạc Kỳ, xoay người lẩm bẩm rời đi. Lạc Kỳ sau khi cậu bé đi khỏi thì đưa tay túm tóc mình, thật sự là cảm giác được sầu đến hoảng hốt.
Nhưng mà binh đến tướng chặn, nước đến đất che, Lạc Kỳ sau khi ăn xong bữa sáng liền cố gắng quên chuyện này.
Ăn cơm xong, Lâm Hải Yến đến hẹn Lạc Kỳ mang theo đứa nhỏ đến bãi đất trống của người nhà đi lên chơi đùa, Lạc Kỳ nghĩ dù sao cũng không có việc gì làm, liền mang theo Lục Niệm Tần đi.
Ở giữa viện gia đình có một đống cát, là xây nhà còn thừa chưa xử lý, chờ người nhà trong viện gia đình lục tục vào ở, đống cát này liền trở thành sân chơi cho trẻ nhỏ.
Đinh Kiến Huy đã chơi trên đống cát từ rất sớm, trong tay cô bé cầm một cái xẻng nhỏ dùng để trồng hoa đang xúc cát, nhìn thấy Lục Niệm Tần đến, cô bé lại mang theo Lục Niệm Tần cùng nhau xúc.