Chương 44: Vẫn Phải Ngủ Một Mình!

Cậu bé từ nhỏ đã được bảo mẫu bồi dưỡng thói quen ngủ nghỉ, chờ Lạc Kỳ phát hiện không khí trong phòng quá mức nặng nề xoay người nhìn cậu bé, cậu bé đã nằm trên kháng ngủ thϊếp đi.

Lục Kính Quân cũng không ở trong viện bao lâu, liền lại đi vào đại đội. Bọn họ có một cuộc tập trận chung bộ đội vào tháng 10, gần đây bọn họ đang tăng ca huấn luyện, sau khi diễn tập là tân binh nhập ngũ, cựu chiến binh xuất ngũ, đều rất bận rộn.

Lúc này Lục Kính Quân dẫn đại đội 1 tiểu đoàn 3 huấn luyện ở sau núi, Lục Kính Quân trực tiếp đi, lúc anh đến Đinh An Bình tranh nhau vắt chân nằm trên sườn núi, miệng ngậm một cây cỏ, nhìn thấy Lục Kính Quân đến, anh ta từ trên mặt đất nhảy lên: “Mẹ vợ và em vợ của cậu đi cả rồi à?”

“Ừm, đi rồi.” Lục Kính Quân ngồi xuống đất: “Chiều nay huấn luyện như thế nào?”

Đinh Bình An nói: “Còn sai nữa, nhóm thỏ con đang liên hệ di động nhằm bắn bắn và ẩn núp.”

Lục Kính Quân nhìn xuống sườn núi, dưới sườn núi có một đôi binh lính đang huấn luyện, còn có một đôi binh ẩn núp trên sườn núi đối diện.

Làm chỉ huy, Lục Kính Quân cũng không cần thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm bọn họ, biết bọn họ đang nghiêm túc huấn luyện không có đυ.c nước béo cò, Lục Kính Quân cũng buông tay ra.



Đinh Bình An lại nằm ườn ra, bị ánh mặt trời mùa thu phơi đến mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi, tiếng ngáy liền chấn thiên vang lên. Tối hôm qua Lục Kính Quân cũng không ngủ ngon, cũng híp lại trong chốc lát, vừa tỉnh ngủ đã là áng đỏ đầy trời.

Lục Kính Quân lau mặt, đánh thức Đinh Bình An, hai người còn đang xuống đất bằng phẳng phía dưới, cùng các chiến sĩ đã chỉnh trang xong chạy về, trên đường không biết là ai hát mục tiêu trở về trước, rất nhanh toàn bộ chiến sĩ trong đại đội đều hát theo. Giọng điệu không thành giai điệu không thành điệu, ca hát hoàn toàn dựa vào tiếng gầm, chỉ cần thanh âm đủ lớn, giai điệu gì cũng là mây bay.

Lục Kính Quân và Đinh Bình An cũng rống lên theo, một bài hát rống xong mọi người rống lên một bài khác, chờ rống đến doanh địa, Lục Kính Quân cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng.

Anh trở về viện người nhà, Lạc Kỳ lúc này đã chuẩn bị xong đồ ăn. Cô làm một cái thịt khoai tây chiên, một cái tỏi xanh, lại thêm một phần canh trứng cà chua, hai món một canh đều rất lớn, cơm nấu từ gạo, cô và Lục Niệm Tần ăn một chén là no, còn lại tất cả đều bị Lục Kính Quân ăn hết.

Cũng chính vào giờ khắc này, Lục Kính Quân mới có một loại cảm giác mình cuối cùng đã thành gia. Nhưng mà loại cảm giác này chỉ là một loại ảo giác, buổi tối Lục Kính Quân đi đại đội dạo một vòng rồi về đến nhà, lúc mở cửa phòng đông hắn kinh ngạc phát hiện cửa lại khóa trái từ bên trong.

Lục Kính Quân ở ngoài cửa trầm mặc trong chốc lát, hít sâu một hơi đi về phía tây phòng, trên giường phòng tây quả nhiên đặt chăn chuyên dụng của Lục Kính Quân ở ký túc xá.