Chương 4: Bà Đây Chịu Hết Nổi

nhóm dịch: bánh bao

Lục Kính Quân năm nay hai mươi bảy tuổi, đã phục vụ trong bộ đội mười một năm, mấy năm trước còn chưa giải phóng, anh theo bộ đội tiêu diệt phỉ, sau đó lại được đề cử đi học tập tại học viện quân sự địa phương, sau khi tốt nghiệp anh trực tiếp cưới người phụ nữ Đỗ Cầm quen biết ở trường quân đội làm vợ, hai người vào mùa thu năm 58 có đứa nhỏ Lục Niệm Tần. Đứa nhỏ vừa đầy tháng, Đỗ Cầm bệnh nặng không trị chết, Lục Kính Quân trở thành người góa vợ.

Lục Kính Quân là một người đàn ông, tất nhiên không chăm sóc được đứa nhỏ, thấy vậy anh liền ở phụ cận nơi đóng quân tìm một bà lão lớn tuổi làm bảo mẫu đứa nhỏ, cháu trai của bà lão năm nay chào đời, có cháu ruột, tự nhiên không giúp Lục Kính Quân chăm sóc đứa nhỏ nữa.

Vì thế Lục Kính Quân liền nảy sinh ý định cưới thêm một người, vừa lúc anh mang theo đứa nhỏ về quê thăm người thân, dưới sự giới thiệu của thân thích, anh quen biết nguyên chủ.

Lạc Kỳ có toàn bộ ký ức của nguyên chủ, cô nhớ tới trước khi kết hôn, Lục Kính Quân viết cho nguyên chủ hai phong thư kia, trên thư Lục Kính Quân nói sẽ đối tốt với nguyên chủ.

Đàn ông đúng là đồ khốn nạn, không thể tin bọn họ được, Lạc Kỳ lại phì một tiếng: “Côcũng đừng đánh rắm, không con trai của bà thì tôi đây cũng có kẻ khác, bà cho rằng con trai bà khảm vàng ai cũng yêu sao? Nếu không phải con trai bà quấn chặt lấy từng bức thư viết cho tôi đây, tôi đây sẽ để ý đến anh ấy chắc? Vừa già vừa đen, trừ đi ưu điểm làm lính ra, con trai bà còn có cái gì?”

“Nửa tháng rồi, mẹ nó bà đây chịu hết nổi cái nhà này.” Lạc Kỳ nói xong, không nhìn sắc mặt đen sì của bà Kim, xoay người trở về phòng, từ trong tủ lấy ra mấy bộ quần áo đựng vào, lại cất giấy tờ quan trọng, không thèm quay đầu lại đi ra ngoài.



Lục Niệm Tần sau lưng bị cô và Kim Chính Hoa cãi nhau đánh thức bỗng dưng khóc lên.

Bước chân Lạc Kỳ dừng lại chốc lát, sau đó liền sải bước rời khỏi Lục gia.

Bé con này dù sao cũng là người Lục gia, là cháu ruột của mụ Kim Chính Hoa kia, bà ta còn có thể đối xử với bé con không tốt sao? Nghĩ như vậy, Lạc Kỳ bước đi hân hoan.

Đi ngang qua bên cạnh Kim Chính Hoa, Lạc Kỳ còn cười nhạo một tiếng. Thời gian năm ngày, cô đã sớm tìm hiểu kỹ chút đạo hạnh kia của Kim Chính Hoa, đây chính là một kẻ không coi ai ra gì điển hình, ở người nhà ngang dọc, ở bên ngoài giống như một con chuột, người ta nói lớn tiếng một chút cũng có thể dọa bà ta.

Loại người này cách tốt nhất để đối phó, chính là bà ta cứng thì cô cứng hơn, bà ta xấu xa thì cô càng xấu xa hơn/

Mẹ cô Lạc Kỳ, Trình phu nhân từng nói với Lạc Kỳ, giữa mẹ chồng nàng dâu chính là quan hệ đối địch trời sinh, hai người ở chung không phải gió tây áp đảo gió đông chính là gió đông áp đảo gió tây.