La Nguyệt Quý đặt Trần Tiểu Binh lên kháng, Trần Tiểu Binh chợt lóe mắt to nhìn Lục Niệm Tần, Lục Niệm Tần tò mò nhìn cô ấy, La Nguyệt Quý đưa bánh ngô cho Lạc Kỳ: “Chị nghe lão Trần nói em vừa chuyển tới đây, chị nghĩ bây giờ còn sớm như vậy, chắc chắn em chưa ăn cơm, liền mang cho em hai cái bánh, chị bỏ đường trắng lạc, em ăn thử xem đi.”
Lạc Kỳ vừa lúc đói bụng, cô lau khô tay, từ trong túi nilon lấy ra một cái bánh cắn một miếng, bánh bởi vì cho đường trắng, có vị ngọt nhàn nhạt, hương vị xốp, ăn rất bon miệng.
Con đường dưỡng sinh đời sau rất được biết đến, các loại lương thực thô xuất hiện không ngừng, bánh ngô Lạc Kỳ cũng không phải chưa từng ăn qua, nhưng nói thật, không có nơi nào làm bánh ngô ngon được như bây giờ.
Lạc Kỳ giơ ngón tay cái lên với La Nguyệt Quý: “Chị Nguyệt Quý, bánh này ngon quá đi.”
La Nguyệt Quý thích nhất là nghe Lạc Kỳ khen ngợi cô ấy, cô ấy cười tủm tỉm: “Chị ở nhà làm không ít, nếu em thích thì lát nữa chị lại mang cho em mấy cái.”
Đầu năm nay lương thực trân quý, rất nhiều người ngay cả ăn rau mơ cũng ăn không đủ no, Lạc Kỳ sao có thể không biết xấu hổ đến cọ cơm nhà La Nguyệt Quý cơ chứ?
Còn không đợi cô từ chối, La Nguyệt Quý liền nói chuyện khác: “Hiểu Kỳ, chị nghe mọi người nói em đến đây để ly hôn với Lục liên trưởng?”
Bộ đội không có bí mật gì, Lạc Kỳ cùng Lục Kính Quân còn đang tân hôn, nhưng Lạc Kỳ đến một lần bộ đội lại không ở cùng một chỗ với Lục Kính Quân, tất cả mọi người đều là người thông minh, chỉ cần nghĩ một chút liền biết nguyên nhân chủ yếu.
Hơn nữa miệng Đinh Bình An không quá chặt, không quá mấy ngày, mọi người đều biết mọi chuyện.
Tay Lạc Kỳ khẽ run, sau đó liền nói: “Vâng, nhưng chị Nguyệt Quý, chị cũng thấy rồi, cuộc hôn nhân này không thể ly, anh ấy không đồng ý, em không có biện pháp rời đi.” Cho dù ra tòa kiện thì cũng chưa chắc giành được phần thắng.
Nội chiến quốc gia vừa mới bình phục, Lạc Kỳ nếu thật sự kiện Lục Kính Quân ra tòa, như vậy sự nghiệp chính trị sau này của anh phỏng chừng cũng xong đời. Dù sao ở thời đại này, địa vị của quân nhân so với hậu thế cao quý hơn nhiều.
La Nguyệt Quý thở dài một hơi: “Hiểu Kỳ, lúc trước em nghĩ như thế nào? Sao em lại gả cho cậu ấy? Lấy phẩm mạo khí chất của em, em muốn gả cho ai mà không được chứ?”
Cái nồi này chính là của nguyên chủ, Lạc Kỳ đối với lựa chọn của cô không đánh giá, trong cuộc sống của La Hiểu Kỳ, điều kiện của Lục Kính Quân là tốt nhất trong số những người đến cầu thân.
Nguyên chủ La Hiểu Kỳ đọc sách vài năm, nhưng tầm nhìn của cô dù sao cũng có hạn.
La Nguyệt Quý cũng không rối rắm vấn đề này, đổi đề tài cùng Lạc Kỳ tán gẫu.