Chương 35: Mẹ Đã Báo Thù Cho Con

Mấy ngày nay Lương Lan Hương mỗi lần nghĩ đến con gái nhà mình bị con mụ Kim Chính Hoa chèn ép, trong lòng liền rất khó chịu.

Thím ấy nhìn con gái nhà mình mặt không chút thay đổi, sợ con gái nhà mình lại giống như trước kia suy nghĩ lung tung, nói: “Có điều con cũng đừng khó chịu, mẹ đã đòi lại tất cả ấm ức cho con rồi, mẹ đè mụ ta ra đánh cho một trận, khuôn mặt già nua của bà ta đều bị mẹ cào rách, đỡ bực rồi chứ con gái? Mẹ đã giúp con báo thù.”

Nghe Lương Lan Hương nói những lời này, nhìn Lương Lan Hương mặt lộ vẻ đắc ý chờ Lạc Kỳ khen ngợi mình, nước mắt Lạc Kỳ tí tách rơi xuống.

Lương Lan Hương vĩnh viễn sẽ không biết, thù này, Lương Lan Hương vĩnh viễn không báo lại được. Bởi vì Kim Chính Hoa đã khiến nguyên chủ mất đi mạng sống rồi.

Lương Lan Hương thấy con gái khóc, cuống quít ôm cô vào trong ngực dỗ dành, Lạc Kỳ được Lương Lan Hương ôm vào trong ngực dỗ dành, nhớ tới Trình phu nhân đời trước cũng sẽ ôm cô khi cô khóc, nắm tay Lương Lan Hương nghẹn ngào khóc không thành tiếng.

Vừa khóc, cô vừa gọi mẹ, Lương Lan Hương đáp lại từng tiếng một, giống như kiếp trước Trình phu nhân vẫn luôn làm thế với cô.

Trong cửa khóc tê tâm liệt phế, Lục Kính Quân ngoài cửa nắm mũ cũng đỏ hốc mắt. Ở đối diện hắn, anh trai La có chút xấu hổ nói với Lục Kính Quân: “Vậy em rể, nếu không em lên phòng anh ngồi chút đi?”

Lục Kính Quân khàn khàn nói được, hai người đi về phòng anh trai La, Lục Niệm Tần bò lên giường mới trải xong chơi đùa, Lục Kính Quân lau mặt, nói với anh trai La: “Anh trai, là em không đúng.



Anh trai La trên mặt cũng không có bao nhiêu ý cười, La Hiểu Kỳ là em gái anh ấy, trước khi anh ấy còn chưa kết hôn, tình cảm của hai anh em rất tốt, chỉ là sau khi kết hôn, anh ấy có gia đình nhỏ của mình, vì gia đình hài hòa, nên anh ấy mới dần dần xa cách với em gái mà thôi.

Nhưng trong lòng anh ấy vẫn vô cùng thương yêu em gái, bằng không anh ấy cũng sẽ không cãi nhau với vợ sau khi vợ đề nghị La Hiểu Kỳ gả cho tên què thôn Thượng Tiền.

Nhưng mà có chút lời ác độc bây giờ đã muộn, anh trai La nhìn Lục Kính Quân một hồi lâu, anh ấy mới nói: “Lời này em rể không nên nói với tôi.”

Lục Kính Quân cười chua xót, sao anh không biết lời này nên nói với ai, nhưng anh có biện pháp gì đâu, anh nói bao nhiêu lần, Lạc Kỳ tâm cứng rắn như sắt một câu tha thứ cũng không nói.

Lục Kính Quân bỗng nhiên có chút phiền não, phiền não này không phải đối với Lạc Kỳ, là đối với Kim Chính Hoa.

Mấy năm nay anh đón Kim Chính Hoa về nhà, bất kể là trong thôn cũng tốt, hay là chiến hữu quen thuộc, đều không tán thành.

Nhưng niệm tình khi còn bé Kim Chính Hoa đối xử tốt với anh, anh vẫn cố gắng gạt bỏ để Kim Chính Hoa đón về, anh đón Kim Chính Hoa về năm năm, cho tiền, cũng cho đồ đạc, nhưng Kim Chính Hoa cho tới bây giờ vẫn chưa thỏa mãn.