Chương 32: Xem Ai Sợ Ai

Lương Lan Hương quanh năm làm việc trên đồng ruộng, thân thể rắn chắc, Kim Chính Hoa từ sau khi được Lục Kính Quân đón về liền cầm năm đồng tiền Lục Kính Quân gửi về mỗi tháng để ăn lười biếng, khí lực đã sớm trở nên yếu đi.

Đánh nhau với Lương Lan Hương, bà ta không chiếm được chút gió, ngược lại bị Lương Lan Hương bắt lấy đánh cho mặt nở hoa.

Bác cả Lục đối với em dâu cũ Kim Chính Hoa vốn đã không ưa, thấy Lương Lan Hương đè Kim Chính Hoa giả vờ một bên ngăn cản, một bên ôm Lục Niệm Tần đang sợ khóc nấc lên, từ trong túi lấy ra một viên kẹo sữa thỏ trắng chuẩn bị cho cháu của mình để cậu bé ăn.

Có thức ăn, Lục Niệm Tần cũng không khóc, bé con ghé vào trong ngực nhìn bà nội cùng bà ngoại mới gặp mặt đã lăn lộn trên mặt đất.

Lương Lan Hương đánh một trận, lửa giận trong lòng có chỗ phát tiết, trong lòng thím ấy cực kỳ sảng khoái, lại nhớ tới lời Kim Chính Hoa vừa mới mắng con gái nhà mình, trong lòng hận đến tàn nhẫn, thím ấy dương dương tiêu sái mắng Kim Chính Hoa một trận, động tĩnh thím ấy và Kim Chính Hoa đánh nhau dẫn tới người trong thôn vây xem.

Nhưng nhiều người như vậy, lại không có ai đến giúp Kim Chính Hoa, người trong thôn Hạ An đều chướng mắt Kim Chính Hoa.

Lương Lan Hương giẫm lên Kim Chính Hoa, sau đó đến tân phòng lấy đồ cưới của con gái nhà mình, lúc đi đến sân, thím ấy nhìn thấy Lục Niệm Tần nằm sấp trong ngực bác cả Lục, suy nghĩ một chút, thím ấy vẫn quyết định ôm Lục Niệm Tần từ trong ngực bác cả Lục.



Thím ấy cân nhắc Lục Kính Quân đối với con gái nhà mình cũng không có bất mãn, nếu trước khi kết hôn đều biết gả tới đây sẽ làm mẹ kế, hiện tại con gái nhà mình bởi vì bị ủy khuất mà tự mình chạy đi, thím ấy làm mẹ, con gái vô trách nhiệm nhưng thím ấy lại không thể vô trách nhiệm, vì thế thím ấy thuyết phục một nhà bác cả Lục, bế Lục Niệm Tần mang về nuôi.

Thím ấy mới mang Lục Niệm Tần về ngủ một đêm, ngày hôm sau bác cả Lục liền nói muốn đưa đứa nhỏ Lục Niệm Tần kia đến bộ đội, do bác cả Lục biết chữ đưa đi, Lương Lan Hương lo lắng liền dẫn theo con trai lớn đi theo.

Vừa xuống xe lửa Lương Lan Hương đã nhìn thấy con gái nhà mình không chịu thua kém, thím ấy vừa tức vừa hận vừa có chút đau lòng.

Con gái của thím ấy từ nhỏ đã nhút nhát, tuy rằng đã đọc sách vài năm, nhưng con gái mình ngay cả huyện Đông Doanh cũng chưa từng ra, lúc này lại dám một mình ngồi tàu hỏa đến bộ đội, nghĩ cũng biết phải chịu ấm ức cỡ nào đây.

Lương Lan Hương trong lòng chua xót, con ai mà đau lòng, Lương Lan Hương hiện tại đặc biệt đau lòng con gái của mình.

Đoàn người ngồi lên xe, Lạc Kỳ ôm Lục Niệm Tần mà Lương Lan Hương cứng rắn nhét cho cô ngồi ở ghế sau.