Chương 28: Trái Tim Cô Làm Bằng Đá Sao?

Lục Kính Quân trong lòng run lên, dời ánh mắt đi: “Không cần trở về, tôi đã bảo bác tôi giúp tôi mang Niệm Tần đến, ngày mai hẳn là sẽ đến, cô ở bên này đi.”

“Trong bộ đội phải mở một nhà trẻ, nhận trẻ con hơn một tuổi rưỡi, đến lúc đó tôi có thể đưa Niệm Tần vào, nhà xưởng phụ cận cũng phải tuyển người, quân thuộc ưu tiên, đến lúc đó cô chọn một nơi vào là được rồi.”

Lạc Kỳ có chút ngoài ý muốn, cô trầm tư hai giây: “Tôi suy nghĩ chút đã.”

Lục Kính Quân ừ một tiếng, lúc này hai người đã đi đến cửa nhà khách, Lạc Kỳ vô cùng dứt khoát xoay người vào trong nhà khách, Lục Kính Quân đứng ở cửa nhìn bóng lưng Lạc Kỳ.

Một cô gái trông rất đẹp, rất yếu đuối, sao trái tim lại cứng rắn như vậy?

Lạc Kỳ suy nghĩ một đêm, ngày hôm sau vẫn quyết định ở lại bộ đội bên này, nguyên nhân rất đơn giản, tính cách của cô và nguyên chủ tuyệt đối không giống nhau, người khác không phát hiện được chuyện cô thay đổi lõi, nhưng người La gia nuôi lớn cô sớm chiều ở chung lại không có khả năng phát hiện không được.

Người La gia không ngu xuẩn, Lạc Kỳ không mơ mộng mà mình sẽ không bị phát hiện.

Nhưng Lục Kính Quân thì khác, cô và Lục Kính Quân quen biết nhau, trước khi hai người kết hôn cũng đã gặp qua mấy lần như vậy, hai người tuy là vợ chồng, nhưng cũng không quen thuộc.



Không quen thuộc có nghĩa là sự thay đổi nhân vật của cô sẽ không bị phát hiện. Thời gian trôi qua, cô lại trở lại La gia, La gia đối với sự thay đổi tính cách của cô sẽ không hoài nghi quá lớn.

Một chuyện khác chính là Lục Kính Quân là quân nhân, là người nhà của anh, quang minh chính đại vào xưởng khẳng định so với cô tự mình tìm quan hệ tiến bộ còn tốt hơn.

Lạc Kỳ nghĩ thông suốt cuối cùng ngủ thϊếp đi, sáng hôm sau cô bị từng đợt khẩu hiệu hô tỉnh, cô nằm trên giường trong chốc lát, sau đó thức dậy, đem tất cả đồ đạc không thuộc nơi này đều nhận được trong nhà nhỏ của cô, thu dọn xong, cô mặc quần áo cầm khăn mặt bàn chải đánh răng ra cửa, kem đánh răng là cô hiện tại mua trước khi lên tàu.

Cô đánh răng xong, Lục Kính Quân cũng tới, trong tay anh bưng hộp cơm, đặt hộp cơm lên bàn: “Hiểu Kỳ, lát nữa tôi sẽ đến nhà ga đón bác và Niệm Tần, cô có muốn đi cùng không?”

“Đi.” Lạc Kỳ ở trong bộ đội rất nhàm chán, không có việc gì làm, không có sách đọc, cũng không có điện thoại di động máy tính chơi.

Lục Kính Quân ừ một tiếng: “Vậy lát nữa tôi sẽ đến đón cô. Tôi vẫn còn công việc đi trước, cô ăn xong đặt hộp cơm ở trong lòng là được.”

Lục Kính Quân nói xong liền sải bước rời đi, sau khi anh đi trực tiếp đi đến tòa nhà cơ quan, anh lên lầu hai, lầu hai có mấy văn phòng, Lục Kính Quân đi tới cửa văn phòng chính ủy gõ cửa, hô một tiếng báo cáo, rất nhanh trong văn phòng chính ủy liền truyền đến tiếng bảo anh đi vào.

Lục Kính Quân đi vào phòng làm việc, thuận tay đóng cửa phòng làm việc lại.