Lục Kính Quân tâm tình không tốt, cũng không muốn phản ứng Đinh Bình An. Đinh Bình An cũng không vội, ung dung chờ Lục Kính Quân nhịn không được tìm anh ta tâm sự.
Lục Kính Quân quả nhiên không để Đinh Bình An đợi bao lâu, anh thật sự nhịn không được: “Cô ấy nói với tôi cô ấy sẽ không chăm sóc đứa bé, muốn ly hôn.”
Đinh Bình An nhìn Lục Kính Quân: “Cậu cho rằng đứa nhỏ dễ chăm sóc như vậy sao? Niệm Tần mới lớn như vậy, ăn uống cái gì cũng phải quản. Vợ cậu lại là một cô gái trẻ chưa từng sinh nở, không biết chăm sóc đứa nhỏ là chuyện bình thường. Kiến Huy nhà tôi lớn như Niệm Tần, ban ngày ngủ ban đêm nghịch như quỷ, khỏi nói tra tấn người khác cỡ nào.”
Nói về việc nuôi con, Đinh Bình An có rất nhiều lời muốn nói: “Nói ngay như ngày hôm qua ấy, ban ngày con bé ở nhà ngủ vù vù, buổi tối cũng không ngủ, mình không ngủ không nói còn không cho tôi và mẹ con bé ngủ, tra tấn chị dâu cậu thiếu chút nữa phát điên rồi. Chẳng qua bởi vì là con đẻ nên vậy thôi.” Nếu không phải đứa bé là con ruột thì anh ta đã sớm muốn vứt đi rồi.
Lục Kính Quân gãi ngón tay, muốn hút một điếu thuốc.
Hai người đều không nói gì, Đinh Bình An suy nghĩ một chút: “Tôi nghe chị dâu cô nói bộ đội muốn thành lập một nhà trẻ, tập trung con cái của mấy đại đội nhỏ gần đó để cùng nuôi dưỡng, lại tìm mấy người tính tình tốt hỗ trợ chăm nom. Điều này giải phóng phụ nữ trong gia đình và cho phép phụ nữ có thời gian tạo ra thu nhập cho gia đình.”
Hai năm nay thời tiết khô hạn, lương thực khắp nơi đều thiếu thu hoạch, trong quan hệ quốc tế trước đó lão đại ca lại đơn phương xé bỏ hiệp ước, chính là thời kỳ khó khăn nhất.
Đãi ngộ của bộ đội tốt, người muốn làm lính nhiều lại nhiều, lại muốn đến biên đánh giặc, chi phí bộ đội mỗi ngày cũng không phải là một số tiền nhỏ. Là một chi hạ quân đội, quân lính sẽ được hưởng một số điều trị nhất định.
Trong khoảng thời gian này lãnh đạo cơ quan trung đoàn đã thảo luận về vấn đề đấy vài lần, ngồi ở bộ đội thành lập lớp ươm mầm đỏ, lại tướng quân an bài đến nhà máy phụ cận làm việc chính là bước đầu tiên bọn họ đi.
Lục Kính Quân ngẩn ra: “Lão Đinh, cho nên ý của cậu là để đồng chí La Hiểu Kỳ đưa Niệm Tần đến nhà trẻ, rồi để cho cô ấy đi làm?”
Đinh Bình An vỗ vỗ bả vai Lục Kính Quân: “Đây chỉ là một ý nghĩ của tôi, quan trọng nhất vẫn là cậu nghĩ như thế nào. Mấy nhà máy phụ cận chúng ta hiện tại đều phải tuyển dụng nữ công nhân, hơn nữa những vị trí nữ công đối với quân đội có quy định ưu tiên tuyển thu. Cậu suy nghĩ cho kỹ đi.”
Đinh Bình An nói xong, vừa lúc nhìn thấy một hàng dài đang gọi anh ta, Đinh An Bình đi về phía trước vài bước, lại lui về: “Lão Lục, cậu không có ý định nói chuyện Niệm Tần với đồng chí La Hiểu Kỳ sao?”