Lục Kính Quân che mắt, Đinh An Bình nói đúng, anh đây là tự làm tự chịu. Đúng là ma xui quỷ kiến mà. Lúc trước sao anh lại tin lời của Kim Chính Hoa chứ, cảm thấy bà ta sẽ chuyển lời cho La Hiểu Kỳ đây.
Một lúc lâu sau, Lục Kính Quân hỏi: “Bây giờ làm gì?”
Đinh An Bình ha hả một tiếng: “Xem tình hình!” Đinh An Bình cảm thấy mình đã nói đủ rồi, nhiều hơn nữa chính anh ta cũng không biết.
Lục Kính Quân nằm trên giường suy tư đối sách. Ly hôn chắc chắn không thể được, cả đời này cũng không.
Bên kia, Lạc Kỳ đã ở trong phòng khách một lúc lâu.
Cô cũng không còn nhàn nhã ban đầu xem phòng tiếp tân, cô ngơ ngác ngồi trên ghế.
Ông bà nội cô đều là người của thời đại này, ông nội cô còn làm lính vài năm, theo ông nội cô nói, chính sách bảo hộ quân sự lúc này vô cùng nghiêm ngặt. Vợ chồng xảy ra mâu thuẫn, quân nhân nếu không đồng ý ly hôn, vậy thì không thể rời khỏi.
Đầu năm nay còn không rầm rộ khởi kiện, hơn nữa kiện tụng cũng không nhất định có thể phán quyết ly hôn.
Lạc Kỳ cảm thấy đầu mình sắp hói cả rồi.
Ngay lúc Lạc Kỳ khổ não, một chiến sĩ chưa tới hai mươi tuổi đến phòng tiếp tân, trước gọi một tiếng chị dâu rồi đưa cô đến một sân thật lớn.
Cửa tứ hợp viện mở ra, từ cửa lớn đi vào giữa là một cái sân thật lớn, chính giữa sân là một cái giếng bốn phía giếng là mấy cây gậy trúc.
Chiến sĩ đưa Lạc Kỳ đến trước mặt một gian phòng trong đó lấy chìa khóa ra mở cửa phòng: “Chị dâu, đây là ký túc xá tạm thời Lục đại đội, chị ở đây trước đi.”
Lạc Kỳ nhìn lướt qua trong phòng, một gian phòng cách thành hai gian, phòng bên ngoài có một cái bàn cùng mấy cái ghế, rất nhỏ hẹp, không quá hai mươi mét vuông.
Lạc Kỳ cười cảm ơn chiến sĩ kia. Gương mặt Lạc Kỳ lúc khi cười trông vô cùng tươi tắn, cười rộ lên một đôi mắt hạnh nhân ngập nước, giống như có sao trời.
Chiến sĩ này vốn chỉ tầm mười tám hai mươi tuổi, trong bộ đội phụ nữ lại ít, người này còn chưa từng ở chung với cô gái trẻ tuổi như này.
Cậu ta khoát tay áo, đỏ mặt chạy đi.
Sau khi cậu ta đi, Lạc Kỳ xuyên qua cửa đi vào trong phòng, đồ đạc trong phòng cũng rất ít, một cái giường nhỏ một thước năm, một cái tủ quần áo màu gỗ lim, một cái bàn ghế cùng màu tựa vào đầu giường. Ngoài ra thì không có gì nữa.
Phòng rất khiêm tốn, lộ ra cỗ khí tức không có người ở một thời gian dài.
Lạc Kỳ dựa vào cửa, vấn đề lại xuất hiện rồi, trên giường trống rỗng chỉ còn lại một tấm ván gỗ, khăn trải giường bị trùm gối cái gì cũng không có, buổi tối cô ngủ kiểu gì đây?
Lạc Kỳ không ngẩn người bao lâu, Lục Kính Quân liền tới, hắn một tay cầm một cái hộp cơm bằng nhôm, một tay ôm đệm chăn, sau khi đi vào trong phòng, anh vòng qua Lạc Kỳ đem hộp cơm đặt ở đầu giường, yên lặng đi trải ga giường.
Lạc Kỳ nhìn về phía hộp cơm trên bàn, hộp cơm này đóng không chặt, mùi thức ăn từ trong hộp cơm bay ra, bụng Lạc Kỳ khẽ réo lên.