Người đàn ông từ bên cạnh bàn làm việc kéo ra một cái ghế ngồi xuống, cau mày nhìn Lạc Kỳ: “Đồng chí La Hiểu Kỳ, trước khi tôi tới không phải đã nói với cô rồi sao? Trong quân đội của tôi có việc gấp, bảo cô ở nhà chờ trước, chờ tôi bận rộn xong mới đi đón cô được.”
Tâm tư Lạc Kỳ trong nháy mắt tất cả đều ném vào hư không, Lục Kính Quân trước khi đi có nói với La Hiểu Kỳ rằng anh muốn đi sao? Không có cơ mà? Lạc Kỳ vẻ mặt ngây thơ: “Anh nói lúc nào?”
Lục Kính Quân nhíu mày càng chặt hơn. Ngày kết hôn anh nhận được điện thoại của bộ đội, anh chỉ kịp đón La Hiểu Kỳ về nhà, trước khi đi anh dặn dò mẹ anh, bảo mẹ anh chuyển lời cho La Hiểu Kỳ, chẳng lẽ mẹ anh không nói với La Hiểu Kỳ?
Lục Kính Quân nhớ lại tính cách mẹ mình, cũng không phải không có khả năng, anh lại hỏi: “Lúc tôi đi có nói với mẹ tôi, có thể bà ấy quên nói cho cô biết. Tôi đã viết cho cô một lá thư khi tôi đến quân đội, cô có nhận được không?”
Lục Kính Quân còn viết thư cho La Hiểu Kỳ?
Lạc Kỳ trong lòng ngày càng chửi càng hăng, điều kiện cô muốn ly hôn phải thành lập là ngày tân hôn của Lục Kính Quân sau khi chạy về bộ đội không có lời nào để lại cho cô.
Hiện tại Lục Kính Quân nói anh đã viết thư gửi về nhà, vậy điều kiện này sẽ không thành lập, trong điều kiện như vậy cô còn ly hôn kiểu gì đây?
Trên mặt Lạc Kỳ lại lộ ra nụ cười vô cùng khéo léo: “Xin lỗi, không nhận được.”
Lục Kính Quân khẽ biến sắc, ba anh qua đời lúc anh năm tuổi, mẹ Kim Chính Hoa không thèm thủ tiết một năm liền tái giá, bởi vì người tái giá kia không cho phép bà ta dẫn theo đứa nhỏ, vì thế anh ở lại thôn Hạ An sống cùng ông bà.
Năm 14 tuổi, anh rời khỏi nhà hơn ba mươi dặm theo những người trẻ tuổi trong làng, đến đồn trú của Quân đoàn 4 mới để gia nhập quân đội giải phóng, bây giờ anh đã 25 tuổi. cũng được 11 năm nhập ngũ.
Mười một năm trôi qua, năm đó những chiến hữu nhập ngữ cùng anh đã không còn nữa, chân tay còn lành lặn cũng không nổi mấy người.
Năm 55, anh về thăm gia đình, gặp Kim Chính Hoa bị chồng đánh đập, bà ta khóc lóc cầu xin anh đưa bà ta đi, Lục Kính Quân xuất phát từ lòng hiếu thảo và tâm tư bí ẩn trong lòng, anh đưa Kim Chính Hoa về làng, để bà ta ở trong ngôi nhà cũ ngày xưa.
Sau khi trở về bộ đội, mỗi tháng anh đều đúng hạn gửi tiền sinh hoạt về cho Kim Chính Hoa, làm một người hiếu đạo.
Đối với tính cách của Kim Chính Hoa, Lục Kính Quân không phải không biết, nhưng anh tuyệt đối không ngờ Kim Chính Hoa ngay cả chuyện quan trọng như vậy cũng không nói cho La Hiểu Kỳ.
“Chuyện này là tôi không đúng, tôi suy nghĩ không chu đáo.” Lục Kính Quân là một người đàn ông có sai thì nhận.
Lạc Kỳ đối với phẩm chất có sai thì nhận của Lục Kính Quân vô cùng thưởng thức, đối với công việc của Lục Kính Quân cũng vô cùng kính nể, đối với diện mạo của Lục Kính Quân cô còn rất ưng nữa, nhưng mà cái này đều không có tác dụng gì, cô không muốn làm mẹ kế.