Xung quanh Lạc Kỳ có không ít bạn bè đi lính, cũng có bạn nữ kết hôn yêu đương với quân nhân.
Đời sau giao thông phát triển khoa học kỹ thuật phát triển, quân nhân không có ngày nghỉ nhưng có máy tính có điện thoại di động, chỉ một cú điện thoại là có thể nhìn thấy người.
Nhưng coi như là như vậy, thì cặp đôi nắm tay đi tới cuối cùng cũng không có mấy người. Suy cho cùng, tình yêu quân nhân thật sự rất khó khăn.
Kỷ luật bộ đội nghiêm minh, chờ nhàn rỗi không có ngày nghỉ, là bạn gái hoặc vợ của quân nhân, khi bị bệnh không có ai chăm sóc, trong nhà xảy ra chuyện cũng không có người dựa vào, đứa nhỏ nếu cha mẹ không giúp đỡ chăm sóc, thì phải một mình gánh vác.
Trước kia Lạc Kỳ không cách nào đồng cảm, nhưng lại hiểu được nỗi khổ của việc làm quân tẩu.
Hiện giờ cô cũng bị ép trở thành một quân tẩu, chăm sóc đứa nhỏ mấy ngày, Lạc Kỳ càng có thể hiểu được quân tẩu không dễ dàng.
Lạc Kỳ nhìn người phụ nữ mím chặt miệng, nói: “Thật trùng hợp, tôi cũng đến bộ đội thăm người thân, có điều tôi mới kết hôn không bao lâu, bởi vì có chuyện mới nên mới tới bộ đội.”
Lạc Kỳ vừa nói ra lời này, cô gái trẻ tuổi vẻ mặt vui mừng: “Ai nha đàn ông của cô cũng là quân nhân sao? Anh ấy phục vụ ở đâu?”
Ba chữ đàn ông của cô làm cho má Lạc Kỳ khẽ ửng đỏ, cô xoa xoa mặt, nói: “Ở Lộ Tỉnh ấy."
Nét vui mừng trên mặt cô gái càng thêm đậm, “Thật sự quá trùng hợp, người đàn ông của tôi cũng ở Lộ Tỉnh.”
Lạc Kỳ không nghĩ tới trùng hợp như vậy, cô có chút kinh ngạc, nhưng cũng cảm thấy rất có duyên phận: “Chứ sao nữa, thật đúng là trùng hợp.”
Cô gái đồng ý với câu nói này: “Hai chúng ta đúng là có duyên. Đúng rồi em gái, em tên gì.”
Lạc Kỳ theo bản năng muốn nói tên là Lạc Kỳ, nhưng lời nói đến bên miệng cô lại nuốt xuống: “La Hiểu Kỳ, tôi tên La Hiểu Kỳ.”
Cô gái trẻ tuổi a một tiếng: “Vậy hai chúng ta là người đồng tông rồi, tôi cũng họ La, chính là tên không dễ nghe, tôi là La Nguyệt Quý.”
Nguyệt quý là loại hoa nở nhiều nhất ở quê nhà các cô ấy, bởi vì đẹp mắt, cho nên tỷ lệ cô gái mười dặm tám thôn trùng tên đặc biệt cao. Trên đường phố kêu một tiếng Nguyệt Quý, năm trong mười cô gái sẽ đáp lời.
Bởi vậy La Nguyệt Quý cũng không thích tên của mình. Quá bình thường cũng quá phổ thông.
Lạc Kỳ cười nói: “Nguyệt Quý cũng dễ nghe, không chỉ dễ nghe còn đẹp.”
Thời đại này rất ít người khen ngợi người thẳng thắn như Lạc Kỳ, La Nguyệt Quý tuy rằng cảm thấy tên của mình rất bình thường, nhưng cũng đồng dạng bị một lời khen làm cho mặt đỏ bừng, trong lòng có loại ngọt ngào nói không nên lời.
Thái độ của cô ấy đối với Lạc Kỳ càng thêm thân thiết. Đề tài của hai người là càng nói càng hợp.
Thị trấn Lộ Tỉnh và thị trấn Đông Doanh không phải là một thành phố, doanh trại phía đông thuộc về thành phố Đông Phong, thị trấn Lộ Tỉnh thuộc về thành phố Tân Lai.