Chương 12: Không Gian Vật Tư!

Lạc Kỳ không muốn sống cuộc sống như vậy, tin tưởng Lạc tiên sinh cùng Trình phu nhân từ nhỏ nuông chiều cô lớn lên cũng sẽ không nguyện ý.

Bởi vậy cho dù Lạc Kỳ biết sau khi cô và Lục Kính Quân ly hôn, cuộc sống sẽ không dễ sống, thì cô cũng cố ý rời đi. Nhưng cô thật sự cũng có một phần lo lắng.

Trong những năm 1960, cô là một người nước ngoài, cô thậm chí không có ý thức chung cơ bản nhất về cuộc sống trong thời đại này. Nếu như thời gian trôi qua 20 năm, cô có khả năng sinh tồn, có văn hóa có thể kiếm tiền, cho dù những thứ này không có, thì ngay cả đi ăn xin trên tàu điện ngầm cũng không chết đói được.

Nhưng ở thời đại này không giống thế, không nuôi nổi được bản thân, ngay cả đi ra ngoài ăn xin cũng không xin được gì. Hiện tại tốt rồi, tổ ấm kiếp trước của cô đi theo, mọi vấn đề đều dễ dàng giải quyết.

Cảm ơn kiếp trước bạn bè nào đó đã tạo ra tin đồn về thực phẩm sẽ tăng giá mạnh, làm cho ông bà của cô hoảng sợ mà tích đủ lương thực.

Cảm ơn thịt lợn tăng giá mạnh để ông bà của cô đã đi đến vùng nông thôn để gϊếŧ hai con lợn. Cảm ơn siêu thị khuyến mãi lớn đã làm cho ông bà của cô tham lam giá rẻ để có được rất nhiều nhu yếu phẩm hàng ngày.

Cuối cùng cảm ơn Jack Ma hai mươi mốt thúc đẩy, cảm ơn anh trai giao hàng đã giúp cô gửi chuyển phát nhanh, cuối cùng cảm ơn Thiên Chúa, tuy đóng một cánh cửa, nhưng vẫn mở cho cô một cánh cửa khác.

Có tổ nhỏ làm hậu thuẫn, Lạc Kỳ không sợ.



Cô vui vẻ pha một bát mì ăn liền rồi ăn, lại từ trong tủ quần áo khổng lồ của cô tìm ra mấy bộ quần áo thời đại này có thể mặc ra ngoài mà không có vẻ đột ngột, sau khi màn đêm buông xuống, cô mỹ lệ ngủ một giấc. Sau khi thức dậy, cô xuống cầu thang trả lại tiền đặt cọc và đi đến nhà ga xe lửa.

Mười giờ rưỡi tàu hỏa, mười giờ bắt đầu kiểm tra vé, Lạc Kỳ tìm được toa xe và vị trí của mình, ghế cứng, gần cửa sổ, vị trí cũng không tệ lắm. Lạc Kỳ âm thầm gật đầu, đặt mông ngồi xuống.

Không bao lâu sau, bên cạnh cô có một cô gái trẻ tuổi mang theo đứa nhỏ, đứa trẻ không lớn, chắc tầm một hoặc hai tuổi, bé con đang ngủ say trong vòng tay của cô gái nhẻ kia.

Cô gái kia mang theo không ít thứ. Là một công dân ưu tú, Lạc Kỳ nhìn đồ đạc của cô ấy nhiều như thế, chủ động hỗ trợ đặt lên giá để đồ trên đỉnh đầu.

Cô gái trẻ liên tục nói cảm ơn, Lạc Kỳ khoát tay áo, ý bảo không sao, sau khi ngồi xuống hai người tự nhiên bắt chuyện.

Cô gái vỗ về đứa trẻ đang ngủ, nói: “Người đàn ông của tôi là một quân nhân, đã gần bốn năm không trở về nhà.” Bây giờ đứa bé đã gần ba tuổi, nó còn không biết ba, tôi mới quyết định đi thăm người thân, để hai cha con thân thiết với nhau.”

Cô ấy nói xong, thì thở dài.