Chương 1: Xuyên Đến Làm Mẹ Kế?

nhóm dịch: bánh bao

Ngoài cửa lại truyền đến tiếng Kim Chính Hoa gào thét, Lạc Kỳ bất đắc dĩ mở mắt ra.

Đập vào mắt là một cái màn chống muỗi màu trắng, trên người phủ một tấm chăn bằng hồng phiến in hoa mẫu đơn, tay duỗi ra bên trong, sờ được một thân thể nhỏ gầy nhỏ ấm áp ấm áp, Lạc Kỳ nhắm mắt lại, xoay người thức dậy.

Hôm nay là ngày thứ tám cô xuyên tới nơi này làm mẹ kế. Mỗi ngày sau khi mở mắt ra chờ đón cô chính là cảnh tượng như vừa nãy, thời gian tám ngày, tam quan Lạc Kỳ đã trải qua một lần nghiền nát.

Sau khi thiết lập lại tam quan, Lạc Kỳ kiên cường hiểu được tình cảnh hiện tại của mình.

Bây giờ là thập niên sáu mươi, thân thể này của cô tên là La Hiểu Kỳ, năm nay 20 tuổi, nửa tháng trước được gả đến Lục gia làm vợ, chồng Lục Kính Quân là quân nhân, từng kết hôn với nguyên chủ, sinh một đứa con, hiện tại hơn một tuổi, nhà gái sau khi sinh con không bao lâu liền nhắm mắt xuôi tay.

Ngày kết hôn với nguyên chủ, Lục Kính Quân còn chưa kịp động phòng đã bị gọi khẩn cấp về bộ đội, đến nay vẫn chưa về, cũng không để lại lời nhắn nào cho nguyên chủ.

Nguyên chủ thành công làm mẹ kế, không chỉ phải chăm sóc một đứa nhỏ hơn một tuổi, mà còn phải chăm nom cho mẹ của Lục Kính Quân, cũng chính là Kim Chính Hoa một ngày bảy tám bữa gây khó dễ.



Tám ngày trước Kim Chính Hoa đã lấy hồi môn của cô, buổi tối khi ngủ nguyên chủ càng nghĩ càng tức giận. Sau khi dỗ con trai ngủ, cii nằm trong chăn khóc, khóc đến mức cổ họng bị kẹt đờm, một hơi thở không ra cứ thế tắc thở.

Chết đến mức vô cùng nghẹn khuất. Chờ thân thể này tỉnh lại lần nữa, lõi bên trong trực tiếp thay đổi, biến thành Lạc Kỳ xuyên qua từ năm 2019.

Lạc Kỳ là một nữ thanh niên ưu tú sinh ra ở Trung Quốc mới lớn lên dưới cờ đỏ, là một người kiên định vô thần luận giả, học tập quan điểm phát triển khoa học, đối với những thần thần quái quái trong lời đồn, Lạc Kỳ luôn luôn không tin.

Tuy nhiên, thực tế luôn vô tình vả cho bạn hai cái tát. Mặt Lạc Kỳ đều bị đánh sưng lên.

Năm Lạc Kỳ hai mươi lăm tuổi đã vất vả thi đậu vào bộ phận chính quyền địa phương làm một công chức nhỏ, thường ngày rất rảnh rỗi, ngẫu nhiên làm báo cáo, phần lớn thời gian đều là xem tiểu thuyết nói chuyện phiếm.

Thỉnh thoảng cũng sẽ về nông thôn, trên đường về nông thôn thưởng thức phong cảnh nông thôn, lại chụp mấy tấm ảnh đẹp, ăn đồ ăn nông thôn, tuy rằng một tháng mới hơn hai ngàn tiền lương, nhưng phúc lợi tốt, bảo hiểm y tế xã hội cái gì cũng có.

Ba mẹ cô thương cô, sớm đã mua cho cô một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, mỗi tháng trả một một ngàn giá nhà, ba mẹ cô còn trợ cấp cho cô ba ngàn đồng mỗi tháng.

Lạc Kỳ cũng không có bạn trai, cuối tuần ở nhà xem tiểu thuyết truy đuổi kịch, ngày lễ theo luật định cô còn có thể đi du lịch ngắn ngày, không cần nói thoải mái cỡ nào.