Chương 5: Hấp bánh bao

Chu Tuế Tuế lấy ra rất nhiều gia vị mà hiện tại không có, ví dụ như dầu hào, mười ba loại hương liệu, bột ngọt. Sau đó, cô lấy hành lá vừa hái ngoài vườn vào, thái nhỏ.

Làm nhân vẫn phải cho dầu vào, Chu Tuế Tuế rất hào phóng, làm ra nhân tự nhiên thơm.

Sau đó là nhào bột, Chu Tuế Tuế không quen ăn loại bột mì hai lần nhào này, cô trực tiếp dùng toàn bộ bột mì trắng.

Lúc này Đại Oa đột nhiên đi tới.

"Mẹ có cần con giúp gì không?"

"Em trai đâu?"

"Nhị Oa đang trông rồi, mẹ yên tâm, con đã nói với Nhị Oa, nếu em trai mà ngã xuống đất con sẽ đánh nó." Đại Oa hùng hồn nói.

Mẹ nói không được đánh con gái, nhưng chưa nói không được đánh con trai. Mình thông minh thật đấy.

Chu Tuế Tuế:...

Được rồi, Chu Tuế Tuế không hiểu phương thức ở chung của anh em bọn họ, nhưng cô tôn trọng.

"Vậy con đến giúp mẹ nhóm lửa đi."

Mấy ngày Chu Tuế Tuế xuyên không đến đây, thứ cô không quen nhất chính là nhóm lửa. Chủ yếu là trước kia cô chưa từng làm loại chuyện này, trước kia đều dùng điện hoặc dùng gas. Nhưng cũng có một chút lợi ích, đó là Chu Tuế Tuế phát hiện ra dùng loại nồi sắt này xào thức ăn sẽ ngon hơn so với dùng gas. Không biết vì sao lại như vậy.

"Vâng ạ."

Đại Oa ngoan ngoãn ngồi xổm xuống nhóm lửa. Chu Tuế Tuế không lo lắng Đại Oa nhóm lửa sẽ gặp nguy hiểm, bây giờ trẻ con nhà nào cũng biết nhóm lửa. Trong ký ức nguyên chủ cũng thường xuyên để Đại Oa, Nhị Oa nhóm lửa, cho nên chắc là không có vấn đề gì.

Lấy một chiếc ghế nhỏ cho Đại Oa, Chu Tuế Tuế ngồi xuống gói bánh bao. Tổng cộng được khoảng ba mươi cái, bánh bao Chu Tuế Tuế gói không lớn không nhỏ. Sau khi cho bánh vào nồi hấp, Chu Tuế Tuế định làm canh cà chua trứng, dưa chuột trộn, mùa hè ăn rất ngon miệng.

Nhóm bếp xong, Đại Oa chạy tới xem Nhị Oa, Tam Oa. Sau khi bánh bao hấp chín, Chu Tuế Tuế gọi Đại Oa tới.

"Con mang số bánh bao này sang cho ông bà nội nhé."

Chu Tuế Tuế cho vào rổ năm cái bánh bao, không có nhiều hơn. Nhà bọn họ đã phân gia, Chu Tuế Tuế hiếu kính cha mẹ chồng là chuyện nên làm, nhưng những người khác thì không cần thiết. Bất kể là ai Chu Tuế Tuế cũng không muốn cho họ ăn, bản thân cô không có nghĩa vụ đó. Còn về phần bánh bao đưa sang đó, cha mẹ chồng cho ai ăn thì Chu Tuế Tuế không quản, dù sao cô cũng đã đưa rồi. Cho dù Cố Cảnh Hằng có trở về cũng không thể nói cô được gì.

"Vậy mẹ từ từ hãy ăn, con về ngay!" Đại Oa nói xong liền chạy ra ngoài, sợ không được ăn bánh bao ngon như vậy.

Tam Oa còn quá nhỏ, chắc là không ăn được bánh bao, hơn nữa trẻ con cũng không thể ăn quá mặn, Chu Tuế Tuế chỉ cho Tam Oa ăn vỏ bánh bao, sau đó pha cho nó cốc sữa.

Nhà cô cách nhà họ Cố rất gần nên rất nhanh Đại Oa đã đến nhà ông bà. Lúc đến vừa đúng lúc cả nhà đang ăn cơm.

"Cháu đích tôn đến rồi, ăn cơm chưa?" Mẹ Cố lên tiếng.

"Ông nội, bà nội, đây là bánh bao mẹ cháu bảo cháu mang sang cho ông bà."

Bà Cố nhìn năm cái bánh bao trắng ngây người. Không nói đến việc ngày thường rất khó được ăn bột mì trắng, mà cho dù có ăn thì cũng rất ít người chỉ dùng bột mì trắng để làm bánh bao. Bình thường đều pha thêm bột ngô, hơn nữa bột ngô chiếm đa số. Người hào phóng như vậy, dùng bột mì trắng làm bánh bao, chắc là chỉ có Chu Tuế Tuế.

Lúc này ông Cố lên tiếng: "Món ngon này các cháu cứ giữ lại mà ăn, không cần mang sang cho chúng ta."

Ông Cố là một lão nông thật thà chất phác, vừa nhìn thấy bánh bao trắng như vậy, theo bản năng muốn để dành cho con cháu ăn. Mẹ Cố cũng phản ứng lại, vội vàng nói: "Đúng vậy Đại Oa, thứ này quý giá, cháu cứ giữ lại mà ăn."

Lúc này lũ trẻ nhà họ Cố đều nhìn chằm chằm vào rổ bánh bao trên tay Đại Oa, nước miếng sắp chảy xuống. Bánh bao vừa mới hấp xong rất thơm, hơn nữa mọi người ở đây đều ngửi thấy mùi thịt. Với tính cách tiêu tiền như nước của Chu Tuế Tuế, trong bánh bao trắng chắc chắn là có thịt. Nghe nói sáng nay cô còn đi huyện thành, có thịt cũng rất bình thường.

Mặc dù con cái nhà bác cả rất muốn ăn, nhưng chúng được vợ bác cả dạy dỗ rất tốt, không hề khóc lóc hay nói gì. Chỉ là trong lòng càng thêm hâm mộ Đại Oa, Nhị Oa. Có người mẹ tốt như vậy, được ăn bánh bao trắng.

Con trai lớn của vợ chồng bác cả là Thạch Đầu, năm nay sáu tuổi, lớn hơn Đại Oa một tuổi. Bình thường mặc dù nó rất được bà nội yêu thích, nhưng loại bánh bao trắng này thì chưa từng được ăn bao giờ.

Còn Đại Hoa nhà chú hai hôm qua vừa bị dạy dỗ một trận, bây giờ không dám ý kiến gì, chỉ có thể dùng ánh mắt oán hận nhìn Đại Oa, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào rổ bánh bao. Còn về phần Nhị Hoa, mẹCố cũng không hiểu, rõ ràng bà chưa từng khắc nghiệt với nó.

Sao bây giờ đã năm tuổi rồi, đi đường vẫn không vững, còn kém cả Tiểu Nha nhà thằng cả mới ba tuổi.

Bà Cố nào biết, lúc Nhị Hoa sinh ra, vợ chồng thằng hai mong con trai, kết quả lại là con gái.

Lâm Tam Muội rất ghét đứa bé này, rõ ràng có sữa nhưng nhất quyết không cho Nhị Hoa bú. Mỗi ngày chỉ cho bú một lần, nửa đêm Nhị Hoa bị đói khóc, Lâm Tam Muội liền nhét quần áo vào miệng con bé, sợ chồng nghe thấy. Chính vì vậy mà Nhị Hoa từ nhỏ đã không được phát triển tốt, người ngoài không biết, chỉ nghĩ là nó chậm phát triển bẩm sinh.

Nhị Hoa bây giờ không giống với những đứa trẻ bình thường khác, phản ứng chậm chạp, nói chuyện cũng chậm, đi đường loạng choạng. Nếu nhà họ Cố biết Nhị Hoa thành ra như vậy là do Lâm Tam Muội, không biết sẽ ầm ĩ đến mức nào. Nhưng những chuyện này đều không liên quan đến Chu Tuế Tuế.

Đại Oa trực tiếp đưa rổ bánh bao vào tay bà Cố.

"Mẹ cháu bảo cháu mang sang, ông bà đừng lo lắng, nhà cháu còn, mẹ cháu cố ý mang sang hiếu kính ông bà đấy ạ."

Không thể không nói Đại Oa rất biết cách nói chuyện, trực tiếp nói rõ ý của Chu Tuế Tuế. Nghe vậy, những người nhà anh cả, anh hai vốn đang nhòm ngó rổ bánh bao đều cảm thấy hơi xấu hổ.

Bà Cố nhìn đứa cháu trai được nuôi nấng cẩn thận, hiểu chuyện, vui mừng khôn xiết, cũng không muốn so đo chuyện Chu Tuế Tuế tiêu tiền như nước nữa. Bà Cố cũng là người thoáng tính, nhà đã phân chia, bọn họ muốn làm gì thì làm. Nếu bà quản nhiều quá lại bị ghét. Bà Cố cũng từng là con dâu. Lúc trước mẹ chồng bà cũng không phải người dễ sống chung, bà đã phải chịu biết bao uất ức. Bây giờ bà đã làm mẹ chồng, cũng không muốn làm một bà mẹ chồng khó tính. Cùng lắm thì sau này bà và ông nhà tích cóp được bao nhiêu thì giúp đỡ con cháu bấy nhiêu. Nhất định không thể để các cháu thiệt thòi.

Bà Cố đưa cho ông Cố một cái bánh bao, bà một cái, còn lại ba cái. Ba cái bánh bao này cũng khó chia, Bà Cố quyết định đưa cho hai con trai mỗi người một cái, cái cuối cùng đưa cho Thạch Đầu. Nhà anh cả được hai cái bánh bao, nhà anh hai chỉ có một cái, nhưng Lâm Tam Muội tức giận cũng không dám nói gì.