Chương 41:

Chu Tuế Tuế lau nước mắt cho mẹ chồng, "Trên đầu mẹ còn có vết thương, đừng khóc, Đại Hoa còn nhỏ, dạy dỗ thật tốt về sau cũng sẽ tốt."

Mẹ Cố lắc đầu: "Nó qua năm mới cũng tám tuổi rồi, con gái tuổi này rồi cái mà chả hiểu, con không cần an ủi mẹ, nó chính là hư mất rồi, uốn nắn cũng không tốt được."

Chu Tuế Tuế không lên tiếng, cô cũng không thể nói thật ra cô cũng cảm thấy Đại Hoa là một đứa trẻ hư.

Cố mẫu đau nhất không phải trên thân thể, mà là trong lòng.

Chu Tuế Tuế ở một lát nhìn Cố mẫu không có vấn đề gì lớn thì về nhà, đám trẻ ở nhà một mình cô không yên tâm.

Sau khi Cố Cảnh Tây bế Nhị Hoa vào trong nhà muốn tìm giày cho con, tìm nửa ngày cũng không tìm được giày của Nhị Hoa.

Nhìn Lâm Tam Muội nằm trong chăn chỉ lo khóc thầm trong lòng phiền muộn không chịu được: "Lâm Tam Muội, giày của Nhị Hoa đâu? Còn cả áo bông của con bé nữa?"

Lâm Tam Muội giả vờ không nghe thấy mà cứ khóc mãi.

"Lâm Tam Muội, tôi hỏi cô đấy!" Cố Cảnh Tây cao giọng nói.

Lâm Tam Muội sưng mắt lên nói: "Giày cái gì, nó nào có giày, áo bông cũng không có."

"Cái gì? Không phải lúc vào đông mẹ đã cho cô vải rồi sao, năm ngoái mẹ cũng may quần áo cho con bé, đồ đâu?" Cố Cảnh Tây kinh ngạc, anh nhớ không lầm, tuy rằng anh muốn có con trai nhưng cũng không có nghĩa là anh không quan tâm con gái.

Lâm Tam Muội tiếp tục khóc không nói lời nào.

"Nói chuyện!"

"Anh hét cái gì!"

"Đồ đâu?"

"Đồ... cho mẹ tôi." Lâm Tam Muội càng nói càng nhỏ giọng.

Cố Cảnh Tây...

Cơn giận đã hoàn toàn bùng lên, lửa vừa mới nén xuống lại bùng lên.

Bốp.

"Cô là đồ đàn bà phá của! Có phải trong lòng cô chỉ có cha mẹ cô và tên em trai phế vật kia không? Nhị Hoa là con ruột của cô, cô không đau lòng chút nào sao? Đồ của Cố gia chúng tôi ai cho phép cô chuyển về nhà mẹ đẻ!" Cố Cảnh Tây hô to.

Lâm Tam Muội còn muốn tranh luận đổi câu cho mình, "Bọn họ là cha mẹ ruột của tôi, hơn nữa Nhị Hoa còn nhỏ, mùa đông cũng không ra ngoài cần quần áo bông làm gì?"

"Mẹ nó Lâm Tam Muội" Cố Cảnh Tây tức giận thốt ra lời thô tục.

"Ly hôn. Ngày mai cô cùng tôi đi huyện thành ly hôn, sống thế này sao được"

Lâm Tam Muội khϊếp sợ: "Anh điên rồi Cố Cảnh Tây, tôi và mẹ cùng em trai đã bị người của Cố gia các người đánh, anh còn muốn thế nào? Tôi sinh cho anh hai đứa con anh một chút tình nghĩa cũng không có sao?"

"Tôi không sống nữa rồi! Anh là một tên phụ bạc vong ân bội nghĩa, anh nói xem, có phải bên ngoài anh có người khác rồi không? Trời đất ơi, mạng của tôi sao lại khổ thế này?" Lâm Tam Muội khóc lóc thảm thiết.

Nhị Hoa nhìn thấy mẹ mình khóc, liền bò đến muốn lau nước mắt cho bà.

"Mẹ, đừng khóc, Nhị Hoa ngoan.”

"Cút sang một bên! Đều là tại cái đồ sao chổi nhà mày, mày không có việc gì ra ngoài làm gì! Nếu không phải mày thì cha mày có thể ly hôn với tao không? Cút!" Nói xong Lầm Tam Muội vùng tay lên đánh vào tay Nhị Hoa.

Lâm Tam Muội dùng sức rất mạnh, đôi tay nhỏ bé khô nứt của Nhị Hoa lập tức sưng lên như cái bánh bao nhỏ.

"Oa." Nhị Hoa cảm nhận được đau đớn, ngồi trên giường khóc lớn.

"Lâm Tam Muội!" Cố Cảnh Tây nhìn thấy Nhị Hoa bị đánh nghiến răng nghiến lợi xông tới cho Lâm Tam Muội một cái tát.

Đại Hoa thì sớm trốn sang một bên, cũng không dám lại đi giúp mẹ mình. Cha ra tay thật tàn nhẫn, bây giờ trên mặt nó vẫn còn đau.

Cố Cảnh Tây bôi một ít dầu hồng lên tay Nhị Hoa, sau đó mặt dày đi đến phòng anh cả Cố mượn giày bông và quần áo của Tiểu Nha.

Tiểu Nha nhỏ hơn Nhị Hoa hai tuổi, nhưng hai đứa trẻ cao xấp xỉ nhau, thậm chí Nhị Hoa còn gầy hơn Tiểu Nha một chút, Cố Cảnh Tây ôm Nhị Hoa nhẹ nhàng, trong lòng khó chịu.

Cuộc sống của mình thật sự quá thất bại, liên lụy con gái cũng phải chịu khổ theo.

Sáng sớm hôm sau cơm nước xong xuôi, Chu Tuế Tuế liền mang theo ba đứa nhỏ đến nhà cũ, hôm qua nói hôm nay chia nhà, tuy rằng không có chuyện gì của nhà bọn họ, nhưng người cũng phải có mặt.

"Hôm nay ba nhà các con còn có Cố Hà đều ở đây, chúng ta chia nhà, mẹ con nằm trong phòng liền không ra nữa."

"Chúng ta bây giờ còn có 300 đồng, cha định chia làm bốn phần, trong đó một phần là muốn cho Cố Hà kết hôn, còn lại ba phần nhà thẳng cả, nhà thằng hai cùng mẹ con mỗi người một phần."

"Đến nỗi vì sao phải lưu cho Cố Hà một phần, số tiền này làm sao tới, hai anh em các con cũng biết rõ trong lòng, chỉ bằng hai nhà các con mỗi năm trồng trọt, mỗi nhà còn có hai đứa nhỏ, một năm xuống cũng không còn sót lại cái gì, những thứ này đều là tiền hiếu kính Cố Cảnh Hằng mấy năm nay cho chúng ta, cho nên cha nói cho ai liền cho người đó, các con không có ý kiến chứ?"

Anh cả Cố và anh hai Cố nghe xong vội vàng lắc đầu nói: "Cha, chúng con không có ý kiến."

"Được, vậy phiền thôn trưởng viết giấy trắng mực đen lên, lương thực cũng chia làm ba phần, nồi bát, xoong chảo trong nhà cũng chia làm ba phần, hiện tại hai vợ chồng già chúng ta còn làm được không cần các con cho đồ, nếu có lòng thì sau này có gì cho chúng ta một ít là được."

“Còn có dưỡng lão vấn đề, về sau cha mẹ già sẽ ở cùng nhà thằng cả. Sau đó nhà thằng hai, thằng ba mỗi năm cho chúng ta 500 cân thô lương, 50 cân lương thực tinh là được, giống với trong thôn. Nếu không có lương thực thì có thể đưa tiền. mấy đứa còn có ý kiến gì nữa không?” Cố phụ hỏi.

“Chúng con đồng y. Không có ý kiến gì đâu cha.” Hai anh em đồng thanh nói.