Chương 39:

Thôn y cũng nói: Bây giờ mẹ Cố cũng chỉ bị sưng một cục u to trên đầu, chảy chút máu, vấn đề không lớn, ngất xỉu là bởi vì bị va chạm mạnh, nghỉ ngơi cho tốt là được. Cha Cố và mọi người lúc này mới yên tâm.

Chị dâu cả thấy mẹ Cố bị thương cũng rất áy náy, "Cha, đều là con không trông chừng Đại Hoa, mới khiến cho mẹ bị thương."

Cha Cố vẻ mặt nặng nề xua tay, "Không liên quan gì đến con cả, không phải lỗi của con."

"Thằng hai, con dạy dỗ Đại Hoa cho cẩn thận, đứa nhỏ này tâm địa không tốt, không phân biệt được trắng đen." Lời này của ba Cố có ý trách cứ rất nặng nề, ý là đứa nhỏ này đã hỏng từ gốc rễ.

Cố Cảnh Tây xấu hổ không chỗ dung thân, nhưng cũng biết cha nói đúng, anh có hai đứa con, một đứa hư hỏng, một đứa ngốc nghếch.

"Vâng cha, con biết rồi." Cố Cảnh Tây vừa tức giận vừa xấu hổ, tức giận là Đại Hoa, xấu hổ là Đại Hoa như vậy anh cũng có trách nhiệm.

"Cha tính sau năm mới sẽ cho các con ra ở riêng, xem ra cũng không chờ được nữa, ngày mai sẽ chia luôn."

""Cha!"

""Cha!"

Anh cả Cố và Cố Cảnh Tây đều kinh ngạc, bọn họ chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Lúc trước Cố Cảnh Hằng được phân chia ra ở riêng là vì Chu Tuế Tuế, hơn nữa nhà Cố Cảnh Hằng không giống bọn họ, Cổ Cảnh Hằng có trợ cấp có thể nuôi vợ con, hai anh em bọn họ đều là làm ruộng, nào có bản lĩnh như Cố Cảnh Hằng.

Nhất là nhà anh cả, Thạch Đầu đầu xuân phải đi học, đến lúc đó cũng phải tốn kém, gánh nặng càng lớn hơn, chị dâu cả nghe nói chia nhà thì trong lòng nặng trĩu.

Cố Cảnh Tây lập tức quỳ xuống, "Cha, đều là con không tốt, không quản được vợ con, cha đánh con mắng con cũng được, nhưng có thể đừng chia nhà hay không."

Cố Cảnh Tây biết rất rõ, Lâm Tam Muội như vậy, một khi chia nhà sợ là sẽ chuyển hết đồ đạc trong nhà về nhà mẹ đẻ, đến lúc đó cuộc sống của anh sẽ không có cách nào lay lắt qua ngày.

Vợ anh không đảm đang hiền huệ như chị dâu cả, cũng không biết kiếm tiền như em dâu út, làm việc gì cũng không nên thân, cuộc sống chắc chắn sẽ rất khó khăn.

Cha Cố thở dài nói: "Chuyện này trước đây cha đã bàn bạc với mẹ các con rồi, đã sớm muốn chia nhà, không liên quan gì đến thằng hai."

"Hai anh em các con đều đã có gia đình, cứ ở chung một nhà không tốt, ta và mẹ các con cũng đều mệt mỏi, sau này các con sống như thế nào ta cũng mặc kệ.

Cả nhà anh cả Cố và Cố Cảnh Tây nghe vậy liền biết, việc chia nhà coi như đã được quyết định.

Mùng hai Tết nhà đã có chuyện, những chuyện bực mình này đều do Lâm Tam Muội gây ra, Cố Cảnh Tây chỉ cần nghĩ đến là lại thấy tức giận. Trở lại phòng, anh lại đánh Lâm Tam Muội một trận, đánh cho cô ta kêu la thảm thiết mới thôi, Đại Hoa cũng không thoát khỏi số phận, hai mẹ con mặt mũi bầm dập ôm nhau khóc lóc.

Cũng không phải Cố Cảnh Tây có xu hướng bạo lực, chung sống với Lâm Tam Muội bao nhiêu năm, anh cơ bản chưa từng đánh cô ta.

Nhưng hôm nay anh đã nhìn ra, Lâm Tam Muội chính là kẻ bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, không đánh không nghe lời, hơn nữa hôm nay cô ta làm loạn cả nhà anh, mẹ anh cũng bị thương, Cố Cảnh Tây thật sự là tức điên người.

Cũng mùng 2 Tết, bên bộ đội Cố Cảnh Hằng mới nhận được bao đồ Chu Tuế Tuế gửi tới. Cố Cảnh Hằng sau khi nhận được liền hấp tấp ôm về ký túc xá.

Chiến hữu Lý Vân Phong của anh là bạn bè sống chết có nhau, vừa nhìn thấy Cố Cảnh Hằng vui như một kẻ ngốc liền biết cái bọc này là Chu Tuế Tuế gửi tới.

Lần trước Cố Cảnh Hằng mang đồ ăn về, bọn họ đều thấy, đương nhiên cũng được nếm thử, tay nghề của Chu Tuế Tuế thật sự không thể chê, anh ở thủ đô cũng chưa từng ăn qua đồ ăn ngon như vậy.

Cho nên lần này anh ta lập tức tiến lên ôm cổ Cố Cảnh Hằng nói: "Cảnh Hằng, có phải Chu Tuế Tuế gửi tới không? Cho tôi xem một chút có gì nào."

Cố Cảnh Hằng đẩy Lý Vân Phong ra, đều là anh em nhiều năm như vậy, anh biết tỏng anh ta đang muốn gì.

"Cút sang một bên, anh cũng biết đây là vợ tôi cho tôi, muốn ăn thì tự cưới vợ đi, đã lớn tuổi rồi mà vẫn độc thân, nói ra có mất mặt hay không."

Hay nói cách khác, người có thể làm tổn thương mình nhất vĩnh viễn là người thân cận nhất, lời này của Cố Cảnh Hằng chính là đả kích chí mạng đối với Lý Vân Phong.

"Cậu có phải là anh em của tôi không? Sao lại tổn thương tôi như vậy, tôi chỉ muốn xin cậu chút đồ ăn thôi mà? Hơn nữa tay nghề của Chu Tuế Tuế tốt như vậy, lần trước ăn đến giờ tôi vẫn chưa quên được, chúng ta là anh em tốt, chia cho tôi chút được không?" Lý Vân Phong ra vẻ đáng thương. Cố Cảnh Hằng hết cách, cuối cùng vẫn là chia cho anh ta một lọ tương ớt và một túi thịt heo khô. Lý Vân Phong nhìn thấy cái mũ Chu Tuế Tuế gửi tới, cầm lên nói: "Cảnh Hằng, cái mũ này đặc biệt thật đấy, nhìn ấm áp quá, tôi chưa từng thấy bao giờ." Cái mũ này bao trọn cả tai.

Cố Cảnh Hằng đoạt lại sau đó xem thư, vui vẻ nói: "Đây là vợ tôi sợ tôi bị lạnh tai nên cố ý làm cho tôi đấy, anh đương nhiên chưa thấy bao giờ."

Lý Vân Phong:... Được được được, cậu có vợ thì giỏi lắm.

Nhưng mà Cố Cảnh Hằng bình thường đều lạnh lùng nghiêm túc, rất ít khi vênh váo như vậy, Lý Vân Phong là bạn thân của anh nên biết. Cố Cảnh Hằng thật sự rất yêu vợ.