Kỳ thật mọi người không biết, lúc trước Lâm Tam Muội muốn tính kế không phải anh hai Cố mà là Cố Cảnh Hằng. Khi đó anh hai Cố và Cố Cảnh Hằng đều chưa kết hôn, Lâm Tam Muội đương nhiên muốn làm người nhà của quân nhân, sau này nói không chừng có thể theo quân.
Cho nên vào lúc Cố Cảnh Hằng về nhà thăm người thân, lúc ấy anh vừa vặn đi câu cá cùng anh hai Cố, cô ta tìm được cơ hội nhảy xuống nước, Cố Cảnh Hằng thấy cô ta rơi xuống nước liền quay người đi tìm cây sào, còn anh hai Cố thì không suy nghĩ nhiều liền nhảy xuống. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Lâm Tam Muội vẫn luôn chán ghét Chu Tuế Tuế.
Anh hai Cố kém xa em trai mình, ngoại hình không bằng Cố Cảnh Hằng, năng lực cũng không có, vốn dĩ cô ta nhắm vào Cổ Cảnh Hằng, ai ngờ lại được anh hai Cố cứu.
Chu Tuế Tuế không quan tâm đến toan tính nhỏ nhen của Lâm Tam Muội, sau khi từ nhà họ Cố trở về cô liền đi Chu gia, bởi vì Chu gia ở thôn bên cạnh, ba anh em Đại Oa được đưa đến nhà cũ, trời quá lạnh, Chu Tuế Tuế đi một mình.
Xách một đống đồ, quấn mình thật chặt mới đi.
Trời lạnh, mẹ Chu nghe tiếng gõ cửa còn tưởng là ai, vừa mở cửa ra là con gái quấn chặt như cái bánh chưng.
"Nhanh vào nhanh vào, trời lạnh thế này sao con lại đến?" Mẹ Chu kéo Chu Tuế Tuế vào nhà cho ấm.
"Chính vì mùa đông con mới đến, lâu rồi con chưa về thăm cha mẹ." Chu Tuế Tuế cười nói.
"Mẹ xem, con làm áo bông cho cha mẹ này, mới mà ấm lắm, còn có hai cân thịt một cân táo, mẹ ăn cùng cha nhé." Nói xong cô đặt đồ lên bàn.
Mẹ Chu nhìn mấy thứ này đưa tay đánh yêu Chu Tuế Tuế: "Con bé này, mấy thứ tốt này mang về nhà làm gì, tự mình giữ lại ăn đi, áo bông mẹ với cha con cũng có, làm một cái tốn kém lắm."
Mặc dù biết con gái có thể kiếm tiền, nhưng mẹ Chu vẫn muốn để con bé giữ lại tiền mà tiêu, mẹ Chu thật sự rất thương con gái út này.
Kéo Chu Tuế Tuế lên giường, "Ngồi trên giường cho ấm, mẹ nấu cơm cho con." Nói xong bà xoay người muốn đi.
Chu Tuế Tuế vội kéo mẹ Chu lại: "Mẹ nấu cơm làm gì, lúc này mới mấy giờ, con còn chưa đói bụng, cha mẹ thử xem áo có vừa người không, không vừa người con còn có thể mang về sửa."
"Cha mẹ cứ yên tâm, đây đều là con gái tự kiếm tiền mua, sau này ra ngoài cứ ngẩng cao đầu nói cho mọi người biết đây là con gái hiếu kính cha mẹ, đừng ngại."
Chu Tuế Tuế không thể chỉ lo cho nhà chồng mà không để ý đến cha mẹ ruột, huống chi mẹ chồng dù tốt thế nào cũng không bằng mẹ ruột.
"Con bé này." Mẹ Chu tuy ngoài miệng nói nhưng tay không hề rảnh rỗi, lấy áo bông ra mặc vào, cha Chu bên cạnh không nói gì cũng mặc vào.
Chất liệu mà Chu Tuế Tuế mua cho hai người là loại có hoa văn, mẹ Chu là hoa nhí màu đỏ thẫm, rất tôn da, còn cha Chu thì là hoa văn chìm màu nâu.
Mẹ Chu rất vừa lòng, "Con gái mẹ khéo tay thật, ông xem này, có vừa không?"
Cha Chu gật đầu: "Đúng là đẹp, bà xem tôi này? Sao tôi thấy tôi trẻ ra mấy tuổi vậy?"
"Ha ha ha ha, ông giống như không biết xấu hổ, lớn tuổi như vậy rồi mà cũng thích đẹp."
"Đó là con gái hiếu kính tôi, quần áo sờ vào là biết vải tốt, bà xem cả thôn có ông lão nào mặc đồ đẹp như tôi?" Cha Chu kiêu ngạo nói, không hề khiêm tốn, hận không thể cho cả thế giới biết con gái mua áo đẹp cho mình.
"Được rồi, được rồi." Mẹ Chu cười lườm ông.
Chu Tuế Tuế xem như đã nhìn ra, cha mẹ cô rất cưng chiều con cái, cô làm gì cũng tốt, đương nhiên, nhìn thấy cha mẹ vui vẻ như vậy, Chu Tuế Tuế cảm thấy rất đáng giá.
Bây giờ nhà họ Chu đã phân gia, cho nên mẹ chồng nàng dâu nhà họ Chu không giống như nhà khác thường xuyên cãi nhau, mẹ Chu cũng là người cởi mở, cưới được hai người con dấu đều tốt, cuộc sống đương nhiên là tốt đẹp.
Anh cả và anh hai Chu ở trong phòng nghe thấy em gái đến, vội vàng chạy ra nhà chính.
Chị dâu cả và chị dâu hai cũng rất thích cô em chồng xinh đẹp lại có năng lực này, đều đi cùng. "Tuế Tuế về rồi!”
“Anh cả lâu rồi không gặp em."
Chu Tuế Tuế nói: "Là anh không đến thăm em, trong lòng anh cả không có em gái này nữa sao?"
Anh cả Chu nghe xong lời này lập tức luống cuống, vội vàng nói: "Em gái đừng hiểu lầm, anh vốn muốn đi thăm em, là mẹ nói cuối năm gϊếŧ gà rồi hãy đi, bảo anh đợi, không phải lỗi của anh."
Mẹ Chu:... Đúng là cái thằng con này, lại đổ tội cho tôi.
"Em gái à, em không biết là anh nhớ em lắm sao, anh còn bảo vợ anh để dành bánh bao đậu dính mà em thích ăn nhất đấy." Anh cả Chu sợ em gái giận.
"Ha ha ha ha, anh cả đừng căng thẳng như vậy, em đùa anh thôi." Chu Tuế Tuế nếu không ngăn cản sợ là lát nữa mẹ Chu sẽ lấy dép đánh anh trai mất.
Anh cả Chu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tuế Tuế, anh hai cũng nhớ em." Anh hai Chu cười nói.
Chu Tuế Tuế cười tủm tỉm nói: "Em cũng nhớ anh hai"
Anh cả Chu:... Phân biệt đối xử rõ ràng như vậy sao?
Cha mẹ Chu nhìn bọn nhỏ đùa giỡn cũng rất vui vẻ, con cái nhà họ đều là những đứa trẻ ngoan.
Chu Tuế Tuế nhìn thấy đám cháu trai cháu gái cũng rất vui vẻ, Chu Bảo Sâm con trai anh hai hỏi: "Cô út, sao Đại Oa bọn nó không đến ạ?"
Chu Tuế Tuế xoa đầu Chu Bảo Sâm, "Trời lạnh quá nên cô không dẫn các em đến đây, chờ đến tết cô dẫn các em đến chơi với con và Mộc Mộc nhé." Mộc Mộc là con trai của anh cảChu, nhà anh cả Chu còn có một cô con gái là Chu Tú Tú, chín tuổi.