Chương 33:

Thải Hà thu lại những xấp vải còn lại, hai người kéo tay nhau vừa nói vừa đi ra ngoài, sau đó tách ra ở ngay đầu hẻm, Thải Hà trở về xã cung ứng, còn Lý Thanh Vận đi vào con đường đi tới quán cơm Kiến Thiết.

Cửa quán dựng thẳng để lộ ra một tấm bảng đen nhỏ, trên đó viết từng dòng chữ công bố về thực đơn của ngày hôm nay, phía sau còn viết giá cả và số lượng phiếu lương thực cần dùng đối ứng với tên món ăn.

Các tiệm cơm ở hiện tại đều là tiệm cơm quốc doanh, rất đơn sơ, chỉ có ba bốn tấm gỗ ghép lại thành bàn ăn và băng ghế dài hoặc ngắn, khách cần tự mình đến cửa sổ giao tiền, tự bưng cơm và thức ăn, tất nhiên còn phải giao phiếu lương thực.

Bánh bao không nhân một cái năm xu, bánh bao thịt một cái một hào, mì thịt xắt một chén hai hào, các món ăn mặn đều là năm sáu hào một phần, thức ăn chay thì hai hào một phần...

Giá cả cũng không xem là đắt, một hai đồng tiền có thể gọi một bàn đồ ăn, nhưng còn phải đưa phiếu lương thực thì mới có thể mua, những người ngồi ăn ở bên trong đều là những người có mặt mũi, bình thường người dân ở nông thôn sẽ không đến nơi này để tiêu tiền, bởi vì người trong thôn đều sống theo kiểu tự cung tự cấp, không được trợ cấp phiếu lương thực nên quanh năm suốt tháng chỉ có thể được phát một ít phiếu vải cùng phiếu dầu hoả linh tinh.

Chỉ khi nào mọi người đi gặp đối tượng kết thân thì trong gia đình nhà trai mới có thể tìm cách kiếm một ít phiếu lương thực để mời nhà gái đến tiệm cơm quốc doanh ăn một chút, để thể hiện khả năng kinh tế và trình độ coi trọng của gia đình mình, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ có bữa tiệc này, có người thậm chí cả đời cũng không đi vào tiệm ăn một bước.

Dù sao cũng đến một chuyến nên Lý Thanh Vận cũng chuẩn bị mua chút gì đó, cô đến cửa sổ gọi mười cái bánh bao bột mì trắng, mười cái bánh bao thịt, giao một đồng năm hào và phiếu lương thực trị giá nửa ký.

Có một thím mở ngay l*иg hấp ra lấy cho cô mười cái bánh bao không nhân trắng nõn còn nóng hôi hổi, còn có mười cái bánh bao thịt to bằng một nắm tay, mùi thơm ngát từ lúa mì xông thẳng vào mũi, đúng là sinh thái lúc chưa ô nhiễm là tốt nhất.

Mua bánh bao xong, cô đi vài vòng ở trên đường không có mục tiêu, vừa vặn gặp được Liễu Thúy Hoa dẫn theo con dâu của bà ta đi ra từ sở vệ sinh công xã.

Liễu Thúy Hoa đang hùng hổ đi đằng trước, con dâu giống như con chim cút, cúi đầu đi theo đi ở phía sau.

Lý Thanh Vận xoay mặt sang nơi khác vờ như không thấy, ôm đồ của mình đi về phía xe bò.

Lúc gần tới xe bò, cô nhìn thấy ông Cố đang hút thuốc và trò chuyện cùng với những người đánh xe của các đại đội khác, mà hai người thím và chàng trai trẻ đi xe cùng cô vào buổi sáng đều đang ngồi tán dóc ở một bên, vô cùng náo nhiệt.

Nhìn thấy Lý Thanh Vận lại đây, ý cười của mấy người này biến mất một cách rất rõ ràng.

Lý Thanh Vận giả vờ như không phát hiện, đi qua một cách thoải mái tự nhiên, cười nói: "Các thím chờ có lâu không?"

Về phần chàng trai trẻ thì cô không quen biết nên bỏ qua một bên, dù sao bây giờ vẫn còn duy trì phong tục nam nữ có khác, nam nữ đã kết hôn ở bên ngoài cũng phải chú ý.

Hai người thím bốn mắt nhìn nhau, đều xấu hổ cười trừ, đáp lại: "Vợ Đình Chu à, cháu cũng đến đây sao." Xem như đối phó cho qua.

Không biết một người chỉ thích tác oai tác quái - Lý Chiêu Đệ này hôm nay nghĩ như thế nào mà lại chịu chào hỏi với các bà, nhưng hôm nay nhìn cô lại có cảm giác khá thoải mái, rõ ràng vẫn là khuôn mặt kia nhưng lại cảm thấy có gì đó không giống lắm, lại xinh đẹp hơn, là loại cảm giác không thể diễn tả được.

Nếu Lý Thanh Vận biết được suy nghĩ của các bà thì cô sẽ nói cho các bà rằng, cái đó gọi là khí chất, một người cho dù có khuôn mặt giống nhau như đúc nhưng khí chất thể hiện ra ngoài không giống thì sẽ tạo cảm giác không giống.