Bây giờ tầm khoảng bảy giờ, người trong thôn đi công xã mua đồ, phần lớn thời gian đều là đi bộ, phải đi khoảng tầm hơn hai hai tiếng mới có thể đến.
Người có kinh tế khá một chút cũng có thể đi xe bò ở cửa thôn, trước đây Lý Chiêu Đệ cũng sẽ không để bản thân chịu thiệt để đi bộ, mà toàn ngồi xe bò. Trùng hợp, cô cũng không có ý định để bản thân chịu thiệt mà đi bộ, nói giỡn sao, hơn hai tiếng đấy. Đi đi về về cũng mất bốn năm tiếng, đi tới mức chân cũng phồng rộp luôn?
Dọc trên đường đi gặp không ít người, có người tránh né cô còn không kịp, có người lại nói gì đó quái gở, cô hoàn toàn không để ý tới, mà lo đi phần mình.
Đến cửa thôn, xa xa nhìn thấy trên xe bò đã có bốn năm người ngồi, cô nhanh chóng chạy một đoạn đường, đặt mông ngồi lên xe bò mới thấy yên tâm.
Cô mới vừa ngồi xuống, người phụ nữ ngồi bên cạnh nhanh chóng xê dịch mông, giữa hai người tách ra khoảng cách tầm hai bàn tay. Cô tin rằng, nếu xe bò đủ lớn, e là cô ta còn muốn xê dịch ra một khoảng bằng chiều rộng của một hai người.
Có chút buồn cười, lại cảm thán những người này thật sự tránh né cô như thể tránh né bò cạp.
Cộng thêm cô, trên xe đã có sáu người. Lúc này, hẳn là không còn ai ra ngoài, ông Cố đẩy xe bò bèn vung roi trâu, kêu một tiếng: “Ngồi yên, xuất phát đây.” Mọi người nhanh chóng nắm lấy mái hiên của xe, sợ bản thân bị hất ra ngoài.
Xe bò chậm rãi chạy đi, dọc theo đường đi toàn đi ngang qua những động ruộng to lớn. Mọi người đang bận rộn tham gia vào sản xuất, cảnh tượng rất náo nhiệt. Thiên tai vừa mới qua vài năm, nên rốt cuộc hai năm qua cũng không đến mức phải gặm vỏ cây ăn rễ cỏ, chỉ cần làm việc thật tốt là có thể ăn no nuôi sống một nhà già trẻ, khiến mọi người phấn chấn tinh thần.
Khi còn bé Lý Thanh Vận theo bà nội sinh hoạt ở nông thôn, đối với những cảnh tượng này đã không xa lạ gì, nhiều năm chưa thấy lại bỗng cảm thấy có chút thân thiết, tâm trạng vui thích, khóe miệng giương lên.
Sau đó lại có một số người rảnh rỗi thích gây sự, phá hoại phong cảnh.
“Nhà Đình Chu, lại đến công xã lĩnh tiền à. Mang theo hai cái giỏ lớn như vậy là định mua bao nhiêu thứ thế. Tôi nói này, đàn bà phụ nữ, phải biết lo cho cuộc sống. Nếu không, chẳng tiết kiệm được đồng nào đâu. Giống như con dâu nhà tôi vừa gả tới đã muốn kiếm tiền cho gia đình, sinh hoạt cũng tiết kiệm, sinh hoạt như vậy mới đúng đắn chứ.”
Bà thím ngồi bên cạnh nàng dâu nói lời quái gở chê bai cô một phen, rồi lại âm thầm khen con dâu của mình.
Người phụ nữ ngồi ở bên cạnh Lý Thanh Vận chính là nàng dâu giỏi giang trong miệng bà ta, nghe lời mẹ chồng nói, cô ta có chút bất an mà hơi nhúc nhích. Cuối cùng không có nói gì, mang dáng vẻ nàng dâu nghe lời.
Lý Thanh Vận cố gắng đào bới trí nhớ của Lý Chiêu Đệ một phen, cuối cùng cũng nhớ ra đây là ai. Đây chẳng phải là Liễu Thúy Hoa cùng thôn với mẹ chồng cô sao?
Bà thím này thật sự khá thú vị, bà ta và mẹ chồng Liễu Quế Hoa cùng được gả tới một thôn, nghe nói năm đó bà mối đồng thời giới thiệu hai người bọn họ cho cha chồng, kết quả cha chồng chọn mẹ chồng. Liễu Thúy Hoa và mẹ chồng vốn là bạn tốt, cuối cùng vì việc này mà cũng trở mặt thành thù.