Mà hại chết mẹ ruột của nguyên chủ có lẽ là cha ruột xấu xa của cô, nhưng mà cụ thể còn phải đợi kiểm tra, dù sao có một số việc luôn cần chứng cứ.
Quay lại chủ đề chính, sở dĩ lần này nguyên chủ nằm viện là bị người trong nhà buộc phải gả cho chủ nhiệm xưởng sắt thép làm vợ hai.
Tuổi của người nọ còn có thể làm cha nguyên chủ, thử nghĩ mà xem một thiếu nữ trẻ tuổi gả cho một người đàn ông trung niên hói đầu, đổi thành người nào cũng không chịu nổi.
Hơn nữa trong lòng nguyên chủ đã sớm có người mình thích, là bạn học cấp 3, hai người đã lén ước định cả đời, không phải người đó thì không gả.
Nhưng mà mẹ kế Vương Phượng Kiều không đồng ý, sớm đã bàn bạc với người kia xong, nguyên chủ gả qua đó, công việc của con trai bảo bối bà ta sẽ có tin tức, là công nhân chính thức của xưởng sắt thép.
Có công việc này, bà mối còn có thể đạp nát cửa nhà bọn họ, lưng bà ta có thể ưỡn thẳng tắp ở đại viện.
Mà Lục Quốc Khánh làm cha cũng bị lợi ích che mờ mắt, đặc biệt là chuyện liên quan tới con trai ông ta, không cần Vương Phượng Kiều thổi gió bên tai ông ta, ông ta lập tức đồng ý.
Nuôi cô nhiều năm như vậy, cũng nên làm ra chút cống hiến cho trong nhà.
Ông ta còn đặc biệt nói mấy lời tàn nhẫn, nếu không gả coi như không có đứa con này.
Những lời này dọa nguyên chủ sợ hãi, cô ấy đi tìm người trong lòng chuẩn bị bỏ trốn, kết quả bị đưa về.
Thề non hẹn biển cũng không thắng nổi tiền đồ trước mắt, hóa ra là ông già đầu trọc của xưởng sắt thép kia tìm anh ta, hứa hẹn anh ta chia tay với nguyên chủ sẽ sắp xếp công việc tạm thời ở xưởng sắt thép cho anh ta, anh ta đã động lòng.
Trước khi đi vậy mà còn giúp ông ta khuyên nguyên chủ, bảo cô đi theo ông già kia sống hạnh phúc, lớn tuổi một chút sẽ biết thương người.
Đời này của hai bọn họ là có duyên không phận, kiếp sau lại nối tiền duyên.
Nối tiền duyên con mẹ anh, đúng là làm kỹ nữ còn lập đền thờ, nguyên chủ cũng là người có cốt khí, tát anh ta hai cái nản lòng thoái chí rời đi.
Về đến nhà không ăn không uống bắt đầu tuyệt thực, hi vọng có thể dấy lên chút lương tri cuối cùng của cha ruột cô ấy, nhưng rất rõ ràng là nguyên chủ đã nghĩ nhiều.
Lục Quốc Khánh không còn một chút lương tâm, còn bảo Vương Phượng Kiều đừng đưa cơm cho cô, để cô đói mấy ngày, cũng nói rõ cho dù chết cũng phải gả qua.
Nguyên chủ không còn hi vọng, không chịu nổi đả kích nên cắt cổ tay tự sát.
Không biết qua bao lâu, mới được người trong nhà phát hiện đưa tới bệnh viện.
Không phải là lương tâm của bọn họ trỗi dậy, đơn thuần là nguyên chủ chết đi, bọn họ không biết phải ăn nói với người khác thế nào, hơn nữa Vương Phượng Kiều không nỡ để con gái ruột của bà ta gả cho ông già góa vợ.
Sau đó thì không còn gì, khi mở mắt chính là Lục Hướng Noãn thay thế nguyên chủ, chiếm dụng cơ thể của cô ấy sống tiếp.
Mà nguyên chủ cắt cổ tay tự sát, hoàn toàn mất mạng.
Kiểm tra xong ký ức của nguyên chủ, Lục Hướng Noãn thở dài một hơi, đúng là nhân sinh nát bét.
Trong ý thức cuối cùng còn sót lại của nguyên chủ trước khi chết, vậy mà cô ấy còn vọng tưởng người cha rẻ tiền của mình có thể hồi tâm chuyển ý, quả thực chính là si tâm vọng tưởng.
Lục Hướng Noãn đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhanh chóng dùng ý thức điều tra không gian.
Cũng may không gian còn đó, hàng hóa cô tích trữ nhiều như vậy cũng ở đây.
Những thứ này vốn dùng để ứng phó nguy hiểm mạt thế, hiện giờ lại thành tự tin để mình sống sót ở nơi này.
Lục Hướng Noãn cảm thấy ông trời cũng phá lệ chiếu cố cô, thực ra như thế cũng tốt, ít nhất mình có thể trẻ hơn mười tuổi.
Cô tính tới tính lui cũng là kiếm lời, cho dù là ở nơi nào, tiểu cường đánh mãi không chết như cô còn có thể sống tốt, không ăn chút thiệt nào.
Không biết ở hiện đại thi thể của cô được xử lý thế nào, dù sao ý thức còn sót lại cuối cùng của Lục Hướng Noãn là mình đang ngâm mình trong bồn tắm.
Cô trần trụi cơ thể, cô không muốn đã chết còn ngày hôm sau lên đầu đề tin tức.